TIỆC ĐỘC THÂN ĐÁNG NHỚ
Mình vừa kết thúc một chuyến đi có một không hai trong đời và thật sự là có nhiều thứ muốn được viết ra ngay tức thì.
Thành thật mà nói, chuyến đi này chưa từng có trong dự tính và cũng chưa từng nghĩ là nó sẽ diễn ra được. Chỉ bắt đầu với ý nghĩa về một điều gì đó ý nghĩa để ghi dấu lại quãng thời gian độc thân của mình trước khi bước vào hôn nhân. Mình đã từng nghĩ là đi du lịch một mình Thuỵ Sỹ để có thể tận hưởng được cảnh sắc nơi đây và có thể một mình nhìn lại 30 năm cuộc đời vừa qua. Nhưng David đã mạnh dạn liên hệ chị Hoa với mong muốn chị có thể là người tổ chức một bữa tiệc độc thân đúng nghĩa cho mình với bạn bè thân thương. Rất nhanh chóng, 3 người khác đã được liên hệ để tham gia cuộc vui. Mặc dù chưa ai biết ai ngoài mình, nhưng không ngờ đi chơi rồi lại thấy vui đến vậy.

Ngày đầu tiên bắt đầu từ 5 giờ sáng, dậy thật sớm, đi ra tàu và có một chuyến hành trình dài gần 8 tiếng để đến nơi “tập kết”. Trên tàu mình được có một bữa ăn ngon, nhiều dinh dưỡng do người chồng sắp cưới của mình đã chuẩn bị. Cảm ơn anh thật nhiều đã luôn yêu thương và chăm sóc mình mỗi khi cần. Hơn 3 tiếng sau thì tàu đến điểm dừng của Giang và thế là 2 đứa được bắt đầu cuộc hành trình với nhau để đi thêm 4 tiếng hơn nữa. Thật sự là có bạn đồng hành tốt thì thời gian trôi qua một cách nhanh đến khó hiểu. Hai đứa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển và chợt nhận ra đã quen nhau được đến gần 18 năm, đủ thời gian để một người được coi là trưởng thành.
Tới nơi “tập kết” gặp 2 người còn lại là chị Hoa và Khánh, cũng dậy từ 5h sáng để ra ga và đi tàu đến. Chúng mình đã ăn uống no nê, rất may và vừa kịp giờ order đồ ăn trước khi nhà hàng đóng cửa. Sau đó về khách sạn để được check-in sớm, nghỉ ngơi một chút rồi đi thăm thú xung quanh. Đến khách sạn mới chợt nhận ra là nó ở giữa lưng chừng dốc. Ôi chao, kéo cái vali lên dốc cao, cùng với những bậc thang dài cảm thấy “kiếp nạn” của mình đã thực sự bắt đầu 😀 Mấy chị em vừa mệt, vừa cười khúc khích và trách nhau là tại sao ko hỏi khách sạn trước khi đặt để biết là đường nó sẽ trúc trắc như vậy. Vào tới khách sạn thì cũng hay là được check-in và nhận phòng sớm. Rồi 4 chị em kéo vali, đeo ba lô lên vai và về phòng. Cứ tưởng rằng phòng sẽ gần thôi và dễ dàng mà tới được. Nhưng không! Đường đến phòng như đi vào mê cung, phải liên tục nhấc vali lên cầu thang, đi một đoạn dài rồi lại nhấc vali lên hoặc xuống cầu thang, rồi lại đi, rồi lại nhìn biển chỉ số phòng. Sau một hồi dài ối giời ơi và cười lớn thì các chị em đã tới được phòng.
May mà có chút thời gian nghỉ ngơi nên mình đã tranh thủ ngủ được 15 phút trước khi đi thăm quan điểm đầu tiên.

Lạc sâu trong hang
Các chị em chọn một chiếc thác nước siêu đẹp mà mình chưa nghe đến tên, cũng như chưa hề research để biết được hình thù nó ra làm sao. Nhưng thật sự khi mà mình không expect quá nhiều thì kết quả nó đến một cách mãnh liệt. Phải nói thật là cái thác nước ở giữa núi này breath-taking, đẹp và hùng vĩ mê hồn người. Bốn chị em chụp ảnh không ngớt và camera không thể thu lại được hết sự kỳ vĩ của khe thác nước này. Lúc xuất phát là hơi muộn nên cũng kịp đi hết cái khe cho tới khi nó gần đóng cửa. Ra khỏi thác thì “kiếp nạn” thật sự bắt đầu. Lần này từ kiếp nạn đúng là phải hiểu theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Bốn chúng tôi muốn đi về khách sạn nghỉ ngơi nên đã đi ra khỏi thác theo cửa khác thay vì quay lại cửa như lúc đầu. Mấy chị em cứ đi hoài, đi mãi, đi rất xa, rất cao và rất mệt nhưng không tìm thấy đường ra. Phải nói thêm đây là đoạn đường rừng, dốc cao, nhiều cây và địa hình khá hiểm trở. Bốn đứa có dừng lại để hỏi đường và có một cặp đôi người Đức chỉ đường để đi tiếp. Vâng, nhờ sự chỉ dẫn đó mà chúng tôi thay vì đi xuống núi thì đã đi xừ lên đến tận 1/3 đỉnh núi. Nhận thấy con đường này đã rất rất sai và trời đã bắt đầu xâm xẩm tối, chúng tôi hốt hoảng và lo sợ liệu rằng có ai cứu mình, liệu có về được tới nhà hay không. Để cho thêm phần kịch tính thì các bạn ạ, xung quanh đường treking của chúng tôi không-có-một-ai, thực sự là không-có-một-ai để hỏi thêm thông tin, và đường nhiên là trong rừng thì làm gì có sóng điện thoại để mà liên lạc tìm sự trợ giúp. Một kết quả dễ đoán, 4 đứa đã lạc trong sự lo lắng tột cùng, mệt bơ phờ vì cả ngày dài cộng thêm đi đường núi cao khoảng 6km. Sau một hồi loay hoay tìm đường thì chúng tôi quyết định tự đi theo “cảm tính” xuống núi, cùng việc đọc những bảng chỉ dẫn không rõ ràng. 4 đứa vừa mệt vừa đuối, có đứa thì mệt hơn rất nhiều vì ít vận động thường xuyên, có đứa thì mệt ít hơn vì hay chạy nhảy. Nhưng suy cho cùng thì cả 4 đứa đều chỉ ước giờ mà có ai đến đón mình bằng oto hay trực thăng thì thật là tốt biết mấy. Cơ mà ở đâu ra oto với trực thăng ngoài 8 chiếc chân đã muốn rụng rời. Mặc dù là chặng đường khó khăn và có người thở không ra hơi, nhưng các chị em luôn nhìn nhau, quan tâm và động viên phải cố lên, “sắp đến nơi rồi”


Sau tổng cộng hơn 5 tiếng lạc đường, tìm đường, tuyệt vọng rồi lại hy vọng, chúng mình đã tìm đi được đến lối ra và đi về quán ăn nhanh bằng một chiếc taxi ở gần cổng. Vui mừng khôn xiết, bốn đứa leo lên taxi và thở phào với nhau là sống rồi, về đến nơi rồi! Tối hôm ấy về đến nơi tắm gội rồi ngủ lăn ra không biết trời đất là gì nữa. Sau hôm ấy mình chợt nghĩ đến những gì đã diễn ra trong cuộc sống của mình, có rất nhiều chông gai và khó khăn, có rất nhiều khi muốn bỏ cuộc và tìm ai đó làm thay phần việc. Nhưng rồi mình vẫn cố gắng bước tiếp, cố gắng động viên bản thân và những người xung quanh, để rồi đích đến trở nên thật ý nghĩa, không phải bởi vì cái đích mà là vì hành trình đến đích chúng mình đã có nhau, đã cùng nhau tạo nên một kỷ niệm đáng nhớ.



Ngày thứ hai bất - ổn
Hơi khác với vẻ hào hứng và tâm trạng thả lỏng của ngày thứ nhất, thì ngày thứ hai trong lòng mình có một chút rối bời và không vừa lòng nhẹ. Có thể nói bắt đầu từ việc các chị em đã chuẩn bị áo đồng phục để mặc nhưng Khánh nhất định không muốn mặc mà có outfit riêng sau đó khi nào cần thì thay. Ey, mình tự hỏi bản thân rằng đây là chuyến đi dành cho mình, mục đích là để kỷ niệm quãng đời độc thân hay là để cho bạn Khánh được vùi mình vào những bức sống ảo và mặc kệ các chị em khác đang làm gì. Thật sự lúc ấy mình thấy hơi khó chịu nhẹ vì tính không-đồng-đều của một người trong bốn người. Sau đó là việc đi cáp treo lên đỉnh núi, cảm giác thật là hãi hùng, tim đập, chân run làm sao 🙁 Vé đắt mà đường đi mình sợ quá nên không có cảm nhận được gì hết. Khi mà lên đến đỉnh thì quá là mây mù, không thấy gì, mưa và gió lạnh, mình chỉ muốn bỏ qua điểm này và đến với Eibsee như kế hoạch đã định của chuyến đi này. Thêm một lần nữa cảm xúc của mình tăng lên khi mà Khánh đã mặc kệ mình và chị Hoa để đứng ở ngoài cả gần tiếng đồng hồ để chụp ảnh, tạo dáng trong bộ outfit mà bạn ấy đã chuẩn bị. Bạn thân của mình là Giang thì bỗng nhiên trở thành cô Photographer bất đắc dĩ với cả trăm kiểu chụp mà không được ưng cho lắm. Đứng bên trong thực sự mình phải thốt lên rằng: ủa alo, đang đi chụp hình riêng cho Khánh, sao đang đi theo nhóm mà giờ xé lẻ ra như vậy? Vừa tiếc tiền vừa thấy rất là bực mình với cuộc đi chơi không thông qua ý nhau lần này 🙁 Ấy là chưa kể đến việc đứng chụp ảnh nhóm mà mưa quá trời mưa, không có thấy một cái khỉ gì phía sau lưng, không thấy núi non gì, chỉ là mây mù giăng kín lối. Ôi!!

Sau một hồi xả ra với chị Hoa rồi cũng có xả nhẹ cảm xúc với Giang, Khánh, mình cũng đã xuôi xuôi và hạ hoả được nhiều phần. Rồi mấy chị em đi xuống khỏi cái đỉnh núi bằng tàu xuyên qua núi. Tối thui nhưng mà mình với chị Hoa không còn sợ nữa, khi có ánh sáng, tàu dừng thì cũng là lúc đến được với chiếc hồ Eibsee – nơi mà bao nhiêu người ca ngợi. Ồ mình chưa tới đây bao giờ, thấy đẹp nhưng rất tiếc là đã đi Thuỵ Sỹ rồi nên là chiếc hồ này có phần kém đẹp hơn một chút. Nhưng không vì vậy mà mình không thấy cảnh vật nơi đây hùng vĩ. Trước giờ luôn thích cảnh núi non hùng vĩ với những bãi cỏ non, thơm, mượt trải dài qua từng dãy núi. Lúc xuống đến hồ nắng khá đẹp, dịu và đi mãi thì cũng tìm được một chỗ ngồi rất ưng ý. Mình đã bớt nóng và dần trở lại với cảm xúc biết ơn khi mọi người đã dành thời gian để đi du lịch chung với nhau. View chỗ ngồi có đẹp thật cơ mà vướng hai anh em người lạ ngồi chồm hỗm ở ngay mỏm đá làm chắn mất tầm nhìn của bốn đứa và khi chụp ảnh thì rất khó để né hai người đó. Thật ra khi bình thường mình sẽ suy nghĩ là cảnh đẹp thì tất cả mọi người đều được hưởng chung, mình không là ai để mà đòi một chiếc không gian cho riêng mình cả. Nhưng mà hôm ấy tâm trạng đang hơi bất ổn thành ra có phần khó chịu nhẹ.

Do báo đài nói có mưa nên mấy chị em đã kết thúc chuyến đi sớm hơn chuyến tàu cuối cùng, nhưng cũng đã là muộn hơn 2 tiếng so với dự kiến 😀 Hôm thứ hai thì nhẹ nhàng tình cảm, không có hùng hục và lạc lối như ngày đầu. Tối về ăn ở khách sạn cùng với một chút nhạc sống và không khí rất chan hoà đầm ấm báo hiệu rằng một buổi tối thú vị sẽ được diễn ra. Lúc này mình chỉ bận tận hưởng đồ ăn ngon và tiếng nhạc nghe rất vui tai thôi, còn những gì xảy ra buổi sáng đã dần xa mờ.
Ăn tối xong tắm giặt nghỉ ngơi, chúng tôi đã lên giường để chơi board game, nhưng thực ra là drinking game. Chơi thì ít mà cười thì nhiều, rót rượu như kiểu kiến bò qua tổ, mỗi đứa 1 tí, 1 tí, sau 2 tiếng vẫn chưa hết 40% chai rượu. Về kể với ông chồng sắp cưới xong mình phải thốt lên, chai này bạn anh chỉ cần 1 tiếng là hết, chúng tôi 4 đứa uống nhấp môi không kịp say luôn. Tối hôm ấy mấy chị em được một tràng cười phải nói là quên sự đời, cười cho cái sự sát phạt lẫn nhau, đá quân của nhau thôi chứ chẳng có gì mấy. Thế mà sao vui kỳ lạ đến vậy. Bài học trong ngày thứ 2 mà tôi nhận được chính là việc mỗi người có một sở thích và một tính cách riêng, khi đi với cả nhóm mình nên có một buổi nói chuyện nhẹ nhàng trước để xem ý mọi người ra sao, sau đó sẽ cùng thống nhất.


Một ngày sẽ không chỉ có cảm xúc vui hay hạnh phúc, nó sẽ phải đan xen nhiều sự kiện, nhiều tâm tư thì mới là một ngày đáng nhớ. Có lẽ mình nên ghi nhớ điều này trong hôn nhân và cả sau này dạy con. Sẽ không cố gắng để chỉ có những giây phút vui vẻ, hạnh phúc mà mình muốn nó là một bộ sưu tầm cảm xúc, có những lúc trầm thì mới thấy trân trọng những lúc thăng và thật sự là phải có những lúc buồn, tức giận thì khi niềm vui đến mình mới cảm nhận hết được dư vị của nó. Xin cảm ơn các chị em đã dành thời gian và tâm trí để có một chuyến đi đáng nhớ thế này, iu mọi người nhiều!!!

