Viết cho một chặng đường hơn 3 năm và nước Đức!

Hôm nay, 15/9/2020 là ngày kỷ niệm 3 năm kể từ ngày đầu đặt chân đến nước Đức và tròn 1488 ngày từ khi bắt đầu cho hạt bơ vào cốc nước.

19.08.2016 – Ngày số 01

Để kể về lý do vì sao có cây bơ này thì cần chia sẻ một chút về background của Hằng. Trước giờ mình luôn được biết đến là một đứa vô cùng cứng đầu, ương bướng, dở hơi, hay làm theo ý mình và không có nghĩ gì đến những người xung quanh. Nói là bỏ ngoài tai chuyện thiên hạ thì cũng không phải, mà nói là làm theo ý mình 100% thì cũng không đúng. Đơn giản chỉ là chuyện lựa chọn đi theo điều gì và quyết định xem ai là người làm chủ cuộc đời của mình. Ngày bắt đầu “trồng bơ” là ngày 19/08/2016, đâu đó khoảng 2 tuần sau chia tay và cũng đã bảo vệ xong khoá luận tốt nghiệp. Cái cảm giác muốn rũ bỏ mọi thứ, muốn đi khỏi thành phố, muốn đi khỏi đất nước nó xâm chiếm toàn bộ cơ thể và tâm trí. Nghe thì hơi hèn nhưng quả thực quyết định đi du học là để chạy trốn thực tại, chạy trốn cái cảm giác không hạnh phúc ở Việt Nam chứ chẳng hẳn là tài cán gì cho sang. Động lực cao ngút trời, muốn đi là tìm mọi cách. Chạy qua trung tâm du học hỏi A, hỏi B, và khi hỏi đến tiền thì cũng hơi ngã ngửa. Gần 50 triệu (!!!), lấy tiền ở đâu ra bây giờ? Nhà có hai phụ huynh thì thường là chỉ có một vị đồng ý khi không phải chi tiền còn vị khác thì luôn nghĩ rằng con gái chắc chả làm được trò chống gì đâu, đi mà thất bại thì ê chề gia đình lắm. Ngó trước, ngó sau, mới ra trường tiền lương đâu có đủ. Quanh đi quẩn lại thấy chiếc xe Lead gắn bó trong suốt bao nhiêu năm tháng là giá trị nhất, rồi liều một phen bán xe và đem tiền đi đặt cọc ở trung tâm du học.  

Những tháng ngày sau đó, chuyện đi lại phụ thuộc vào chiếc xe số đã cũ mượn của cậu, chiếc xe bus màu vàng huyền thoại của Hà Nội, hay chiếc xe đạp đã cho mà chủ mới không dùng nữa, lại lấy về làm phương tiện di chuyển. Kỳ thực mà nói, thỉnh thoảng mình tự thấy hơi nhục và bị động chạm lòng tự trọng vì khi học xong ĐH bạn bè xe đẹp, điện thoại sang, đi làm các công ty lớn trong khi mình giống một đứa thua cuộc, đang đi lùi chứ chẳng phải tiến về phía trước. 

Chiếc ảnh hiếm hoi chụp với em Lead trắng

Quyết tâm đi Đức nên bỏ việc, học tiếng Đức, chuyển qua nhà cô cho gần chỗ học. Quãng đấy hình như hơi trầm cảm nhẹ, ban ngày đi học, buổi tối về nhà dọn dẹp, giúp cô nấu cơm, rồi ngồi học bài. Không có bất kỳ một sự kết nối nào đáng kể với thế giới xung quanh, không bao giờ đi đâu sau 8h tối, chỉ tự nhủ rằng mình đang hy sinh vì một thứ gì đó lớn hơn. Sau bao tháng ngày học để thi đầu vào rồi nộp hồ sơ, kết quả nhận về là không có trường nào nhận. Lý do gì à? Vô vàn lắm! Hoặc do kỳ học mùa hè ít sự lựa chọn, hoặc do trung tâm du học làm việc không có trách nhiệm (!), hoặc do mình không đủ giỏi (!!?), hoặc là dấu hiện nên ở nhà lấy chồng (?). Nhớ là thời điểm biết tin không thể đi được là mấy tháng gần Tết, ông nội ốm nặng phải nằm viện Bạch Mai cả tháng trời. Cái cảm giác ê chề nó xâm lấn, tự trách móc bản thân là chuyện nhỏ, nhưng người khác trách móc là không biết nghĩ cho gia đình, phải biết mình đang ở đâu và đừng có mơ mộng lại là chuyện lớn hơn. Khóc cho chuyện trượt, khóc cho chuyện thương ông trong viện, khóc cho cái sự xỉ nhục ngầm từ những người trong gia đình và khóc cả cho những sự hy sinh không biết ngày mai. Rồi thì nhìn mầm bơ đang sống, dõng dạc tuyên bố: “Em, không ai tin chị nên chị sẽ đặt niềm tin của chị vào em, chị sẽ BƠ đi mà sống! Em lớn là chị đi Đức được, em chết là chị ở lại Việt Nam”.

16.02.2017 – Cây bơ sau 6 tháng

Rồi bỏ hết mọi thứ về quê trong sự hả hê của ai đó vì thấy thoả mãn khi nhìn con Hằng nó thất bại. Lúc ấy bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ ghê lắm, nhưng bên trong là nhiều cảm xúc không có nguồn để xả. Không có việc làm, không đi du học được, ở nhà không thấy thoải mái nên lại bí mật hỏi bạn bè xem có cơ hội nào cho mình. Trộm vía ăn ở tốt, bạn bè thương yêu nên có việc chỉ trong một vài tuần ngắn ngủi. Con bé lại khăn gói quả mướp rời quê lên thành phố làm việc và vẫn nuôi mộng về chuyện đi Đức. Cây bơ còn đang sống nên hy vọng vẫn còn đó. Giờ chuyển ra nhà dì cho gần chỗ làm, đây là lần chuyển nhà thứ ba trong vòng chưa đầy một năm. Đi làm được một thời gian, rồi lấy lương đăng ký đi học tiếng Anh để thi vì cái niềm ước mong du học kia vẫn còn lớn lắm. Duyên phận đưa đẩy, thế là chuyển qua làm trợ lý giám đốc cho trung tâm dạy tiếng Anh luôn, nghỉ việc chỗ bạn giới thiệu. Khúc này bị quá tải công việc do công ty mới, đội ngũ còn thiếu nhiều kinh nghiệm, mình lại tham hoặc không thích ở nhà nên ở trung tâm gần như 7 ngày trên tuần. Đều đặn sáng đi làm sớm, tối về muộn, chả mấy khi kêu ca, chỉ chăm chỉ làm cho tốt công việc của mình.

Và … cái ngày được trường bên Đức nhận đã đến sau hơn 1 năm chiến đấu với bản thân, chiến đầu với dư luận và chiến đấu cả với ước mơ luôn muốn đạt được. Nhớ là phải đến khi nhận được visa rồi mới báo với trung tâm tiếng Anh là em đi Đức nên xin nghỉ làm. Cảm giác vỡ oà không thể nói nên lời và ngày ấy cũng đã đến! Bước lên máy bay là ngày tự hứa với bản thân rằng sẽ không quay lại Việt Nam, tự hứa rằng mình phải sống ở một nơi mà bản thân được tôn trọng, một nơi mà không cần khép nép hay sống theo cái cách mà xã hội đã ép mình phải sống. Du học sướng nhỉ? Thấy toàn ảnh đẹp trên Facebook, du lịch nước nọ nước kia 😀 Dạ vì ảnh xấu thì có ai tự đăng còn lúc khóc xong thì mệt quá nên cũng ngủ luôn. Mình chọn đi mà, vất vả tự chịu, làm gì có quyền được kêu ca! 

Giờ nhìn lại sau 3 năm có gì? 

  • Có một tinh thần thép, chắc chắn rồi, chiến đấu như vậy cơ mà. Tự thấy mình giỏi nhất là việc không bỏ cuộc và không ngại khó, ngại khổ.
  • Một căn nhà tự thuê, tự mua sắm đồ, tự trang trí tất cả mọi thứ và tự tạo nên một không gian an toàn để nạp lại năng lượng cho chính mình
  • Hai chiếc bằng master của 2 trường ở Đức và Tây Ban Nha.
  • Một mùa hè máu lửa ở Mỹ, làm việc 6/7 ngày, mỗi ngày làm và chịu trách nhiệm 24/24
  • Một công việc tạm coi là ổn với mức lương đủ để chi trả hoá đơn hàng tháng
  • Là khách mời trong 2 talkshows của hội Sinh viên Việt Nam tại Đức
  • Lập được 2 websites cá nhận, lập được 1 trang YouTube thỉnh thoảng up clip cho vui
  • Sắp hoàn thành một khoá học coaching chuyên nghiệp hứa hẹn về một công việc mơ ước bấy lâu.
  • Học được cách bộc lộ cảm xúc, học được cách sống bằng cả trái tim, làm điều tốt vì mình thấy tốt chứ không phải vì đẹp mắt người đời. 
  • Có những người bạn chân thành, yêu thương, ủng hộ và luôn có niềm tin vào mình.
  • Điều cuối cùng có lẽ có được chính là cái suy nghĩ rằng cho dù cả thế giới quay lưng lại, nhưng niềm tin vào chính bản thân thì không bao giờ mất đi. Mục tiêu là thứ cần phải chinh phục chứ không phải là để đặt ở rừng “mơ”
Berlin, tháng 09.2020

Ngày hôm nay, cơ hội có lẽ sẽ không xảy ra nhiều lần trong đời, được thực hành coaching cho chính cô giáo dạy, người đã làm công việc này trên 50 năm. Cô bảo: cô rất tự hào về con, đúng là con sinh ra là để làm công việc này, mọi thứ đều rất tự nhiên, con đã giúp cô an tâm để thể trải lòng, cảm ơn con đã dũng cảm! Xin phép được lưu lại cảm xúc tích cực này ở đây, cảm ơn khoá học coaching, cảm ơn những con người tuyệt vời đã giúp Hằng từng bước một chữa lành được những vết thương trong qúa khứ, nhẹ nhàng bước tiếp và sẵn sàng đón nhận những điều lớn hơn trong cuộc sống!

Cảm ơn nước Đức, 3 năm qua đi với thật nhiều cảm xúc và những kỷ niệm sẽ không thể nào có được nếu như không dũng cảm tin vào bản thân. Giờ là hình ảnh cây bơ lớn, khoẻ và xum xuê đã được chuyển về nhà bà nội.  Không biết những gì mình đã làm được là nhiều hay ít, không biết rằng đã hơn hay kém ai … chỉ chắc chắn biết rằng mình cảm thấy tự hào vì những kết quả của ngày hôm nay, mình tự hào vì chính con người của mình – người luôn nỗ lực và không ngừng tiến về phía trước. Cảm ơn mày đã giúp tao có thêm niềm tin và đạt được điều mình muốn!

15.08.2020 – Cây bơ (phía sau) sau 4 năm
(Visited 1,461 times, 1 visits today)

Leave A Comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *