Xin chào và chúc mừng năm mới 🙂
Đây là một bài viết không hề có chủ đích, nhưng tối đầu năm cao hứng quá nên là ngồi xuống viết một chút cho tâm trí được ngăn nắp lại. Và cũng là để chuyển sự tập trung của mình từ một thiết bị nhỏ hơn – cái điện thoại, qua một màn hình to hơn – cái máy tính hì.
Chả là mình đang ở nhà thuê cùng với một gia đình người Đức – không đầy đủ. Không đầy đủ ở đây nghĩa là bố mẹ đã ly dị, nhà chỉ còn lại ông bố và 2 cô con gái sinh đôi. Cô chị quyết tâm đi thật xa để được nhìn thế giới và đã quyết định qua Mỹ làm aupair (trông trẻ em) cỡ một năm. Vì là tận 12 tháng nên cái phòng trống, ông bố cho thuê lại đỡ tiền nha, nên bỗng dưng có sự xuất hiện của một người lạ, là mình trong căn nhà này. Gần 6 tháng nay mình ở đây, cùng tầng với cô em. Gia đình này tính cách mọi người khá là kỳ quặc nhưng kỳ như thế nào mình xin phép không chia sẻ sâu tại mình cũng không muốn quan thiệp vào đời tư, cũng như tạo nghiệp năm mới 😀
Nói nhẹ một chút về backrgound để mình vào đề cho mọi người dễ hiểu. Chuyện là cô chị đã qua bển để vừa học tiếng Anh cũng như trải nghiệm thêm về cuộc sống, nên cô em sinh đôi cũng có mơ ước được có trải nghiệm gần-tương-tự. Nhưng thay vì chọn Mỹ, cô em lại chọn Anh vì qua London một lần thấy mê quá, mua cả 1 đống sticker về nhà nên sẽ quyết định qua Anh học tiếng Anh.

Vấn đề đáng nói ở đây là học phí ở Anh rất đắt, đặc biệt là với người ngoại quốc. Học phí học tiếng Anh bao gồm tiền nhà trong phòng 06 tháng tính ra là 20,000€ (tương đương với khoảng 500, 600 triệu) Cô em mới chỉ vừa tròn 18 tuổi, chưa có đi làm và ông bố thì không đồng ý cho đi vì không có tiền. Như ở Việt Nam thế là xong đời rồi giấc mơ phải tạm gác lại, tự túc thì biết bao giờ lương mới đủ để cho đi học kiểu đó. Mình khá là ngạc nhiên vì sao ông bố lại không có tiền trong khi nhà có điều kiện, xe ô tô sang, nhà 4 tầng, đi làm lương cao. Nhưng khi hỏi ra mới biết là nhà thuê, hàng tháng phải trả nhiều chi phí, chưa kể là phải nuôi 2 đứa con và trả tiền cho việc ly hôn, xe oto thì là của công ty. Và mình còn ngạc nhiên hơn khi cô em quyết tâm đi bằng được và tự đi làm kiếm tiền để chi trả cho học kỳ ở Anh.
500, 600 triệu trong vòng 06 tháng với mình là một số tiền quá lớn với một tuổi đời nhỏ như vậy. Mình không nói đến việc sinh ra là con nhà trâm anh thế phiệt, bố mẹ không có gì ngoài điều kiện. Mình đang nhìn từ góc độ là một người con trong một gia đình trung bình khá, bố mẹ đều là công nhân viên chức. Mình đã từ rất rất muốn đi du học từ cấp 3 nhưng vì điều kiện gia đình không cho phép nên đã phải tạm gác lại giấc mơ du học cho tới 5, 6 năm sau. Và kể cả khi đã đi được thì đất nước mình chọn cũng không mất học phí. Tổng tiền ăn, học của mình cho tới khi lấy bằng thạc sỹ cũng chưa bằng tiền đi học tiếng Anh của cô em nhà này.

Hôm nay là thứ 6 và CN cô em bay qua Anh, thấy có vẻ rất háo hức và sẵn sàng rồi. Bữa tối đang ngồi cày bộ phim tiếng Mỹ để chắc là qua bên Anh cho đỡ bỡ ngỡ. Cũng như mình, chắc mọi người đang tự hỏi cô em xin được tiền của ai để mà đi du học ngắn hạn như thế, ai cho nhiều tiền thế. Sự thật là cô em tự đi làm để tiết kiệm đủ tiền đi mọi người ạ. Trong tuần đi làm lễ tân khách sạn, cuối tuần đi làm bồi bàn. Và thế là trong gần 1 năm, lương tiết kiệm, tiền nhà không mất, ăn uống bố chi, nên có đủ tiền đi Anh thực hiện ước mơ.
Mình không phủ nhận sự cố gắng của cô em trong suốt gần một năm qua. Tuy nhiên từ câu chuyện của cô em mình có thấy một vài điều thế này:
- Nếu kiếm tiền dễ như vậy thì cô em liệu có biết trân quý đồng tiền, và liệu có biết cách sử dụng nó một cách phù hợp? Quên chưa kể với mọi người là mỗi tháng ít nhất cô em sẽ kiếm được khoảng 2,000€ và có những tháng lễ, tết thì nhiều hơn tại vì có tiền tips từ khác. Nói thêm một chút là nếu là sinh viên đi làm thêm hay thực tập sinh ở các công ty, các bạn sẽ được nhận số tiền khoảng 1,000 – 1,400€ Nên mình thấy mức lương hơn 2,000 (sau thuế) thật sự là rất cao.
- Mình khá là phục ông bố này vì khác với nhiều bố mẹ Việt Nam, bác ấy sẵn sàng để con gái 18 tuổi đi làm, kiếm tiền để tự chi trả cho nhu cầu của bản thân. Mình có hỏi sơ thì bác ấy không thấy xót, bác bảo là cuộc sống phải biết phấn đấu vì mục tiêu, nếu như bố mẹ lo cho hết thì sẽ chỉ càng ỉ lại.
- Giả sử đây là ước mở của một bạn ở Việt Nam thì mình thấy thật sự thương và bất công. Thương vì ở Việt Nam, 18 tuổi, làm gì để kiếm được 500 – 600 triệu trong vòng chưa đầy 12 tháng. Thương vì sẽ phải tạm gác lại ước mơ, hoài bão chỉ vì vấn đề kinh tế. Còn bất công ư? Thật ra trước giờ mình hay nói là điểm bắt đầu không quan trọng bằng đích đến. Nhưng trong trường hợp này, xuất phát điểm ở một nước mạnh về kinh tế ở châu Âu, cùng với nền tảng tốt của bố mẹ đã tạo nên một tiền đề rất vững chãi. Để cô gái 18 tuổi có thể dễ dàng có được cơ hội mà hàng triệu bạn trẻ ở Châu Á cũng không dám mơ tới.
- Mình tin là cái gì đến nhanh, cũng sẽ đi nhanh và phải thật sự trải qua khó khăn mới thấu cảm được với mọi người. Sau hơn 06 năm sống ở nước ngoài, mình chợt nhận ra là người châu Âu, đặc biệt là những cường quốc. Đa số người trẻ không kiên cường bằng các bạn trẻ ở những nước nghèo hơn, ít cơ hội hơn. Hy vọng mà mình sẽ ghi nhớ điều này để sau này có con sẽ chỉ cho nó thấy.
Hôm nay là một bài viết lan man, nhưng mình thấy rất tự hào và vui vì mình đã hoàn thành nó. Mấy năm trước muốn mọi thứ phải thật chỉn chu rồi mới đăng, thành thử ra chờ hoài, chờ mãi xong rồi là ý tưởng, bài viết trôi vào dĩ vãng luôn 😀
Viết vậy đã cái nư rồi, đi ngủ đây, chào mọi người!