Thật sự mà nói là phải rất push bản thân để có thể ngồi tĩnh và viết ra chiếc blog này. Bởi 2023 là mỗi năm với quá nhiều biến cố và mình không biết phải sắp xếp mọi thứ để kể tiếp như thế nào.
Tính từ blog trước hồi tháng 8, mình đã kiếm được một công việc tốt nhưng lại ở một nơi rất xa. Mối quan hệ của mình và bạn trai tưởng chừng như rạn nứt nhưng không ngờ, anh ấy đã cầu hôn mình. Và mọi thứ như bước sang chương mới với nhiều cảm xúc, suy nghĩ mà mình chưa từng chuẩn bị. Đây sẽ là một bước chuyển lớn với mình là một thì với anh sẽ là mười. Vì anh chưa từng sinh sống cách xa nhà quá 200km, luôn có bạn bè và gia đình xung quanh. Giờ tới một nơi xa lạ, chỉ có 2 đứa, chưa có việc làm và cũng chưa tìm được nhà thì nghe thôi cũng đã thấy chênh vênh rồi 🙁 Trong khi đó mình đã chuyển nhà xuyên các châu lục trong hơn 6 năm qua.
Mùa đông năm nay mình phải ở một mình, cách xa anh 700km và thi thoảng mới được về nhà. Mỗi lần về đi tàu thì khoảng 7 tiếng, đi máy bay thì tính tổng thời gian cũng 4, 5 tiếng chưa kể những lúc bị delay. Và… chưa từng nghĩ đến, nhưng mùa đông năm nay mình đã thực sự trải qua những tháng ngày trầm cảm với sự thay đổi chóng vánh của cảm xúc, đa số là những cảm xúc tiêu cực, và mất ngủ nhiều ngày liền. Đỉnh điểm là có sáng mình thức dậy và tự nhiên nước mắt cứ tuôn ra mà không thể kìm lại được. Mình đã khóc một mạch 2 tiếng, quá mệt để mà suy nghĩ hay nhìn lại, chỉ đơn giản là cho phép cảm xúc được tuôn ra một cách thoải mái.
Luôn chú ý đến sức khoẻ tinh thần và mình còn hỗ trợ mọi người để có thể suy nghĩ tích cực, lạc quan hơn. Ấy vậy mà năm nay mình cảm thấy bản thân thật yếu đuối và mệt mỏi.

Đây là ảnh mình chụp qua khung cửa sổ lúc 7h sáng. Một cảm giác thật u ám, lạnh lẽo và đơn độc bao trùm 🙁 Tiếp ngay sau đó là hình ảnh bản thân lóc cóc đạp chiếc xe cũ tới bến tàu và ngồi đợi để đi làm. Tự thấy thương chính bản thân mình và rất nhiều sự khó khăn luôn bủa vây.
Gần hết năm 2023, gần bước sang tuổi 30, cũng là lúc mình nhìn lại và tự hỏi bản thân là bao lâu naz, mình cố gắng, nỗ lực giúp đỡ mọi người, mong muốn xây dựng cộng đồng. Nhưng đổi lại là nhiều sự thờ ơ và không có quá nhiều sự ủng hộ. Mình thấy rất buồn và chán nản, thấy mất động lực kinh khủng vì trước giờ mọi việc mình làm đều dồn toàn bộ thời gian, tâm huyết vào mà đến cuối mình cứ vẫn bơi một mình, chưa nhìn thấy đích đến. Mình tự hỏi bản thân, liệu rằng mình có đang đi đúng hướng, liệu rằng mình có đang lao lực cho những “chẳng đi đến đâu”. Nỗ lực suốt hơn 3 năm không phải là một khoảng thời gian ngắn.
Có một câu hỏi thường trực trong suốt nhiều ngày nay: “hay thôi, dừng lại ở đây, ai thật sự cần sẽ có cách tìm lời giải. Còn mình mệt rồi, mình muốn được nghỉ ngơi, ít nhất là trong vài tháng tới, thậm chí có thể vài năm. Mình đang bất ổn sao mình có thể giúp được những người khác?”
Nghĩ xa thêm một chút là từ khi có nhận thức đến giờ, mọi người thường dán cho mình cái nhãn “cá tính”, “mạnh mẽ”, “bào đồng” hay những câu nói như “chỉ có Hằng làm được”. Và có lẽ lâu dần, những tiếng nói bên ngoài đã từ lúc nào trở thành tiếng nói của chính mình. Không thể phủ nhận có những khi những cái nhãn đó giúp mình mạnh mẽ, kiên cường hơn. Nhưng cũng có vô số lần những cái nhãn đó đánh gục mình, khiến mình thấy rất hoang mang, chơi vơi và hụt hẫng. Và hình như những cái nhãn đó khiến mọi người nghĩ rằng người “mạnh mẽ” thì không cần sự quan tâm, không được kêu than và không được phép gục ngã.

Hình ảnh này hình như được chụp bởi một bạn khách du lịch mà mình nhờ trong chuyến đi chơi Thuỵ Sỹ hồi tháng 9. Giờ nhìn lại thấy núi non hùng vĩ phía xa giống như những khó khăn trong cuộc sống, còn mình thì bé nhỏ bước từng bước một với hy vọng có ngày được đến đồng bằng.
Mình nghĩ là 2024 sẽ là khoảng thời gian mình dừng lại để dưỡng thương, để thu nạp thêm năng lượng trước khi tiếp tục “cống hiến” cho cộng đồng. Mình rất buồn khi phải đưa ra quyết định này, nhưng mình nghĩ nó sẽ tốt cho bản thân. Chắc chắn mình sẽ trở lại và lợi hại hơn, nhưng khi nào thì mình chưa biết nữa. Tại sao lại có suy nghĩ này ư? Mình cũng không thể trả lời được. Nó giống như một thông điệp vũ trụ mà mình cần phải lắng nghe, cần phải học và tôn trọng thế giới bên trong của mình trước khi bước ra thế giới ngoài kia. Giữa nhiều suy nghĩ ngổn ngang, mình không biết viết gì tiếp nên sẽ dừng tại đây.
Chúc mọi người có một mùa lễ hội an lành và yêu thương!