Sau 5 tháng tự đăng ký, tự làm thủ tục, hồ sơ. Đầu tháng 6 năm 2018 là lần đầu tiên đặt chân lên nước Mỹ sau gần 30 giờ bay (bình thường khoảng 8-9 tiếng nhưng vé rẻ nhất là chọn bay dài, nghỉ lâu). Sân bay Boston rộng và vô cùng nhộn nhịp, người người xếp hàng dài để qua hải quan. Ko biết ai sẽ đón mình cho tới khi ra cửa nhìn thấy bảng tên “Hang – Camp Aldersgate”. 8h tối đến trại hè, 7h sáng hôm sau dậy làm việc mà không hề jet lag hay mệt mỏi. Kết thúc trại hè sau 2 tháng rưỡi, buồn, vui, cực nhọc lẫn lộn. Khóc có, cười có, hát hò nhảy múa, lau chùi dọn dẹp đều có luôn.
Tháng 8 năm 2018, Chính thức khăn gói quả mướp lên thành phố đúng nghĩa. New York thật sự là không có gì ngoài người, nhà cao tầng và taxi vàng chạy khắp nơi. Lúc xe bus đi vào khu trung tâm 2 đứa vừa mệt vừa hưng phấn, nhìn nhau “ôi! Đến NY thật rồi mày ơi! Nhà kìa! Cầu thang kìa!” Là fan của điện ảnh, nhiều bộ Film Mỹ lấy bối cảnh ở New York, nên đến cái là nhận ra luôn. Nhà gạch nâu có cầu thang để lộ ra, chạy dọc từ tầng 1 đến khoảng tầng 7,8. Đại lộ 5 (Fith Avenue) thần thánh. Góc nào cũng cảm giác như quen lắm, khu nào cũng như đã từng đi qua.
Mạnh dạn đi một mình từ trung tâm thành phố ra rìa thành phố để đến nhà host ở. Lần đầu đi bụi nên phải học từng màu đường tàu một, học cách đọc từng bảng chỉ dẫn về phương tiện công cộng, học cách người Mỹ chỉ đường và học cả cách tiêu tiền đô-la. (Xu của tụi này tào lao lắm, không minh bạch rõ ràng như Đức gì cả 😁)
Tháng 12 năm 2018, bất ngờ lại sang Mỹ lần 2. Lần này bay qua New York luôn để kịp dự giáng sinh và năm mới cùng anh bạn thân. Cái dịp này Times Square (Quảng trường thời đại) chật cứng người, nhích từng tí một để được đi xem cây thông huyền thoại. Có chị đang chen mà vẫn cười xong bảo là như Back Friday “anh/em chạy nhanh, lấy ngay cái Tivi đấy!”
Trước giờ vẫn luôn được nghe mọi người kể là không có trăm triệu không đi được Mỹ đâu. Visa xin khó lắm, bao nhiêu người trượt rồi đấy!
Cơ mà không vượt qua khó khăn thử thách thì làm sao lớn? Tập đi mà không ngã thì chắc bò suốt đời?
Sau 2 lần qua nước Mỹ, xin thành công 2 loại visa khác nhau thì vẫn tự thấy mình không phải là người giàu, mình vẫn chả có tiền của gì. NHƯNG mình có ý chí và quyết tâm, mình tìm hiểu mọi thứ chi tiết rõ ràng và cụ thể. Đại sứ quán yêu cầu 10 loại giấy tờ thì mình chuẩn bị 12, 13 để nếu họ hỏi thì mình có đưa ngay (đi nhiều sẽ tự nhiên biết người ta có thể hỏi thêm những loại giấy tờ gì).
Giàu thì đi du lịch kiểu giàu, còn nghèo thì đi du lịch kiểu nghèo. Quan trọng là thấy vui với cách nào mà thôi!
Chưa bao giờ thấy bản thân cố gắng đủ, chưa bao giờ dám tiêu xài phung phí, và cũng chưa bao giờ thấy hơn được ai cái gì. Chỉ là luôn nỗ lực có thật nhiều trải nghiệm trong cuộc đời!
Ai nói gì mặc ai, quan trọng là bản thân biết mình đang làm gì! Cảm ơn cuộc đời, dù tốt hay xấu cũng cảm ơn tất cả mọi thứ đã xảy đến với tôi!