Posts in Quan Điểm

Làng Mai – Chuyến Đi Của Sự Chữa Lành

Quay về Berlin đã gần một tháng mà cứ đắn đo mãi chuyện có nên viết về cuộc hành trình đến và rời khỏi làng Mai hay không… Nhưng thôi, cuộc đời đâu có nhiều lần được làm “chuyện đó” nên cứ viết để gợi nhắc bản thân về những ngày tháng thanh xuân không thể lấy lại được. Khởi đầu là quyết định đăng ký đi khoá tu trong một nốt nhạc do Ivy giới thiệu. Lúc đó cũng chưa có định hình rõ ràng trong đầu rằng đến đó rồi sẽ làm gì nhưng nghe có vẻ thú vị khi được rời khỏi thành phố ồn ào, lên túi tu tập, ăn chay và nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Bốn ngày ở Làng Mai là bốn ngày sống thật chậm, viết thật nhiều và nghĩ thật khác. 

Chuyến đi lần này, kỳ vọng lớn nhất không phải đến từ khoá tu mà là đến từ nguồn năng lượng đặc biệt của nơi đây. Có một vài “vết hằn” trong quá khứ mà trước giờ bản thân chưa dám dũng cảm đối diện, chưa dám đào sâu vào để được nhìn thấy mình, được nhìn thấy cảm xúc ở thời điểm đó. Sau một vài buổi làm việc với bác sỹ tâm lý và coach, mình đã lựa chọn lấy hết can đảm để viết những bức thư tay cho cô bé Hằng của quá khứ, cho những người đã làm tổn thương mình và viết cả cho tương lai chưa biết trước. Bốn ngày là bốn bức thư với nước mắt và nhiều cảm xúc đã kìm nén lâu nay.

Hoàng hôn, những tia nắng cuối ngày ở Làng Mai

Ngày thứ hai là bức thư cho người đã làm tổn thương về cả tâm hồn lẫn thể xác trong hơn hai mươi năm qua. Thật sự không dễ dàng gì để có thể viết hết sự căm phẫn, không dễ gì để có thể viết xuống những mảng tối của ký ức đã được chôn vùi, và chắc chắn là cũng không dễ dàng gì để thêm một lần nữa đối diện với những lời nói, những hành động khiến bản thân đau lòng. Khóc đến mức đau thắt lại, dòng chữ như nhoè đi hết và cảm tưởng như thế giới lại sụp đổ thêm một lần nữa… Mệt quá nên đã phải dừng lại một lúc chỉ để khóc và để gọi tên những cảm xúc trong lòng lúc bấy giờ, và chuẩn bị cho phần tiếp theo của bức thư. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cảm xúc lại mạnh mẽ đến thế, không ngờ rằng cuối cùng cũng có ngày mình dám đối diện thẳng thắn vỡi những gì đã xảy ra. Phần tiếp theo của bức thư là lựa chọn tha thứ cho một người sau bao nhiêu năm dằn vặt và đổ lỗi. Tha thứ có lẽ không phải vì họ, tha thứ không phải vì bỏ qua mọi chuyện, mà tha thứ vì bản thân. Tha thứ cho cái bóng của quá khứ đã đè nặng lên đôi vai bấy lâu, tha thứ vì đã đến lúc muốn bước đi nhẹ nhàng và yên bình hơn. Hôm đó bỏ đi thiền hành, bỏ gặp lớp, ngồi viết đến khi nào thấy đủ thì thôi. Hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, gấp gọn bức thư vào túi áo và ra nhà ăn. Trưa hôm ấy, mình đã đốt bức thư, đã đặt lại sự nặng nề của thù hận nơi cửa chùa. Cảm ơn Vy đã ở cạnh khi Hằng đốt thư! Cảm ơn Vy đã để Hằng khóc hết nỗi lòng, nói ra cảm xúc trong lòng, ôm Hằng một cái thật chặt và cứ thế để Hằng bước đi cùng với những câu hát:
“Ta hạnh phúc liền giây phút này
Lòng đã quyết dứt hết âu lo
Không đi đâu nữa
Có chi để làm
Học buông thả
Sống không vội vàng”

Rồi đến đêm cuối cùng ở Làng Mai, quay sang bảo: “Vy ơi, Hằng thấy thật ra Hằng chẳng thiếu gì cả. Vật chất và tâm hồn giờ cũng đong đầy rồi, bạn bè, sự nghiệp cũng đã mở đường dẫn lối. Hằng thấy Hằng có đủ và thấy mình hạnh phúc!” …

Trở về từ làng Mai có ba thứ lớn nhất mà bản thân đã học được:
Một là hãy học cách mỉm cười trước, mọi chuyện khác cứ để tới sau. Xấu, tốt gì cũng học cách mỉm cười đối diện. Cười chỉ luyện cơ mặt, cười để sẻ chia hạnh phúc với thế giới và cười đơn giản chỉ là cười thôi. Không cần coi nó như một phần thưởng sau một chiến tích lẫy lừng. Quan trọng là còn răng thì còn phải cười 😀 
Hai là hãy để hạnh phúc như một thứ cảm xúc giá trị để ta được tận hưởng chứ không phải là thứ khiến ta phải sợ hãi. Ai biết ngày mai sẽ thế nào, ai biết tương lai sẽ ra sao? Chỉ cần bình tâm nhìn hiện tại và thấy hạnh phúc với những điều mình đang có là đủ rồi.
Ba là sự tha thứ đôi khi không phải là buông bỏ, nó là sự dũng cảm đối diện với những tổn thương ở bên trong, và sự dũng cảm để được chữa lành. Khi quá khứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, thì tự nhiên trong lòng sẽ có thêm chỗ cho những điều tốt đẹp ở tương lai. Cảm ơn Sĩ Anh đã nhắc em mang theo giấy bút để viết, để cơ thể và tâm trí được kết nối với nhau. Cảm ơn Vy đã ở bên cạnh khi Hằng cần nhất, ôm Hằng một cái thật chặt và không phán xét bất kỳ điều gì từ Hằng cả. Cảm ơn cô Trinh đã luôn nhắn tin, gọi điện bất kỳ khi nào chị cần. Và cảm ơn Ken đã kiên nhẫn, nhẹ nhàng và bình tĩnh ở bên cạnh tớ trong suốt những ngày qua. “I know you are there and I’m very happy”

Tạm biệt và hẹn gặp lại làng Mai vào một ngày không xa!

Không khí có thực sự miễn phí?

Giả sử 1 người đi chợ/siêu thị (st) 2 lần/tuần và mỗi lần lấy 3 túi nilon mới từ chợ/st mang về nhà. 1 túi đựng rau, 1 túi đựng đồ sống và 1 túi đựng hoa quả. Thì 1 năm người đó sẽ tiêu thụ tối thiểu 162 túi nilon (chưa kể đến những chiếc túi nilon đựng rác mỗi ngày).
Nếu như có 5 người có hành vi tương tự người kể trên, thì 1 năm sẽ có tổng cộng 810 túi nilon được sử dụng và được thải ra môi trường. Vấn đề là VN không chỉ có 5 người sinh sống và tồn tại!

Ảnh chụp tháng 9, 2019

Vậy làm gì hàng ngày để giảm thiểu việc sử dụng lãng phí túi nilon/đồ nhựa?

  1. Sử dụng chiếc túi lớn, có thể tái sử dụng khi đi chợ!
    Bức ảnh bên phải là chiếc túi đi chợ của một chị tại TP HCM và đây sẽ là giải pháp hữu hiệu nhất cho các bà/ông nội trợ. Nếu như không thể mua được chiếc túi tương tự, thì tôi nghĩ không khó để mua chiếc túi có thể sử dụng nhiều lần ở chợ/siêu thị VN.
    Chỉ cần gấp gọn vài cái túi, bỏ vào cốp xe máy/ôtô từ tối hôm trước, mỗi lần đi chợ sẽ thấy đc ngưỡng mộ vì ý thức bảo vệ môi trường
  2. Mang theo hộp đựng có nắp đậy đồ sống vào cuối tuần (hoặc cả trong tuần) khi đi chợ. Vừa đảm bảo vệ sinh lại vừa không bị ướt át do máu của đồ sống. Nếu siêu thị có quầy đồ sống thì nên mua tại đó chứ không lấy thêm hộp nhựa về nhà.
  3. Để sẵn một vài chiếc túi giấy của nhiều thương hiệu trong cốp xe. Quần áo, giày dép bỏ vào đó rồi rước về nhà. Mua giầy rồi mang hộp, mang mấy cái giấy nilon độn trong giày về để làm gì khi mà đến cuối ngày chúng lại ở thùng rác? 
    Thà để lại cửa hàng để ngta còn bảo quản những đôi giày khác có phải tốt hơn không? 
    Hoặc nếu mang hộp về thì dành cất giày khi chuyển mùa chứ đừng vứt.
  4. Nếu thích uống trà sữa, cafe sang chảnh thì mang theo bình đựng và ống hút của mình đi. Vừa đảm bảo vệ sinh lại vừa xinh hơn khi check in ❤️
Thùng giấy bỏ ở siêu thị đã được tái sử dụng ^^

Nếu bạn có cách nào hay và tiện ích hơn thì cùng chia sẻ với Hằng nhé 🙂

Về Việt Nam trong tâm “dịch”?

Hi mọi người, lâu lắm rồi mới lại viết lách một tí.

Trong một bối cảnh cả thế giới hoảng sợ vì Corona, nước Đức sau một tháng con số ca nhiễm bệnh đã tăng lên đến hơn 8,500 trường hợp; thì chung quy là ai thờ ơ thì đã thờ ơ rồi, ai sợ cũng đã sợ rồi. Từ góc nhìn cá nhân, mình thấy có một vài điều tích cực đáng kể đến như sau:

  1. Đây là thời điểm lý tưởng để bố mẹ có thể ở nhà và dành nhiều thời gian cho con cái hơn bao giờ hết. Quan tâm, chăm sóc, tâm sự các kiểu. Hàn gắn lại cái thứ tình cảm gia đình (đã) mất đi bấy lâu nay.
  2. Nếu như có bố/mẹ/ông/bà đã già, yếu thì tự nhiên lúc này sẽ nghĩ về họ nhiều và cảm thấy yêu thương nhiều hơn.
  3. Giảm được đáng kể thời gian di chuyển từ nhà đến công ty và ngược lại (đối với ai được làm việc tại nhà). Giảm được cả những câu hỏi rối não như hôm nay mặc gì đi làm hay trang điểm sao cho tao nhã, có thể bỏ qua ăn sáng hoặc ăn lúc nào thấy đói.
  4. Có thêm nhiều thời gian cho bản thân, cơ hội lớn để đọc thêm nhiều sách, làm mấy thứ linh tinh kiểu thủ công mỹ nghệ, tập đàn, tập hát, tập vẽ, tập thể dục, vân vân và mây mây. Đâu phải lúc nào cũng rảnh mà có thể làm những việc như vậy.
  5. Cắt giảm đc chi tiêu vào hàng quán, mà thay vào đó là ăn cơm nhà, nấu đồ ăn nhiều hơn.

Tích trữ lương thực, đối phó với Cô Vy ^^

Mặc dù số lượng bệnh nhân ở Đức rất rất đông, đứng thứ 3 sau Ý rồi. Tuy nhiên mình lựa chọn không về Việt Nam thời điểm này bởi:

  1. Nhà cửa bên Đức còn dang dở, công việc chưa thu xếp được. Ơn giời ở nhà nên có cái đồ gì to đến là cũng nhận được.
  2. Y tá, bác sỹ, các chú bộ đội ở Việt Nam đã quá nhiều trường hợp cần chăm sóc từ châu Âu về rồi, nên thôi bớt đc ai ở lại hay người ấy.
    Còn trẻ, còn khoẻ, sức đề kháng tốt thì ko nhất thiết phải hoảng loạn. Tuân theo khuyến nghị của WHO là ok rồi
  3. Về không giải quyết đc cái việc gì, vì dịch nó đã lan thì ở nước nào hay thành phố nào rồi cũng sẽ nhiễm.
  4. Quan trọng nhất vẫn là không có tiền về 🤣

Một khi không thể làm gì khác để thay đổi tình thế thì nên suy nghĩ tích cực và tập trung vào những điều tốt đẹp hơn.
Trên đây là chia sẻ cá nhân, còn phía dưới sẽ là một góc nhìn cũng tương đối hay ho để mọi người có thể tham khảo.

Ê, Tết sao hay hỏi khó?

Định không chia sẻ, nhưng thôi sắp hết năm, nói cho hết hẳn cái tháng ngày cẩu này!

Một là, Không về Tết thì làm sao? “Số người chán Tết, ghét Tết, sợ Tết chiếm tới gần 2/3 là bởi những áp lực rất lớn đến từ gia đình, họ mạc, cấp trên… Nếu không lo chu toàn được cái Tết với thịt gà, măng miến, mọc nhĩ, giò chả, bánh chưng, không có tiền mừng tuổi, biếu xén, không đi thăm nom, chúc Tết được ai đó, họ sẽ bị đánh giá, nhận xét là “không tình cảm”, không biết quan tâm…

Đồng ý, chúng ta không thể bỏ được Tết bởi đó là truyền thống, là văn hóa. Nhưng dù có là truyền thống thì những cách nghĩ, nếp nghĩ, những quan điểm lạc hậu về Tết không còn phù hợp sẽ cần thay đổi để xã hội tốt hơn.

Hãy nhìn vào tình trạng giao thông, tàu xe ngày Tết. Khi ai cũng sốt ruột, ai cũng mong ngóng phải về quê để kịp đoàn tụ trước Giao thừa sẽ khiến tâm lý của đám đông cực kỳ nóng vội, việc lái xe sẽ rất nguy hiểm. (Bổ sung: tiền vé máy bay từ Đức về dịp Tết tăng gấp 2 hoặc thậm chí gấp 3 nếu không đặt trước ít nhất 6 tháng)
Ngoài tai nạn, chúng ta cũng phải đối mặt với tình trạng bia rượu tràn cung mây khi xuân về. Bia rượu quá độ rồi đánh nhau, đâm chém nhau. Đã có những năm, số người bị thương, thiệt mạng do hành hung lẫn nhau dịp Tết tương đương với số người bị tai nạn.

Những ngày trước Tết, Ủy ban ATGT Quốc gia luôn phải phát đi những thông điệp về việc đảm bảo ATGT trên hầu khắp các tỉnh, thành. Nhưng đây lại là dịp tai nạn luôn tăng cao, thậm chí rất cao. Nhiều gia đình tưởng như sẽ được gặp mặt đủ đầy thì lại thành ra tang thương, đau đớn.

Việc truyền thông về Tết như bấy lâu chúng ta vẫn làm vô hình chung tạo ra những áp lực, những hệ quả không mong muốn cho xã hội.” (Anh/chị/cô/bác muốn đọc thêm thì mời vô web http://www.baogiaothong.vn/khong-ve-que-ngay-tet-thi-sao-d4…)

Hai là, thanh niên như bọn cháu chán ngấy thậm chí phát sợ mấy câu hỏi liên quan đến đời tư của các cô/bác nhân dịp Tết đến xuân về rồi. Cháu có người yêu hay không có người yêu, thích độc thân hay muốn lập gia đình là việc riêng của cháu, kể cả bố mẹ cháu có nói gì đi chăng nữa thì đấy không phải câu khẳng định của bản thân cháu, điều ấy được hiểu là khoảng 80% câu chuyện là bme cháu tự tưởng tượng ra. Lương bao nhiêu, được thưởng bao nhiêu Tết thì ảnh hưởng gì đến sự hoà bình của Thế giới và thậm chí cũng ko làm tăng thêm hay bớt đi thu nhập của các cô/bác.

Ở các nước châu Âu và Châu Mỹ, việc hỏi tuổi, chê béo/gầy, hỏi tình trạng hôn nhân hay thậm chí là hỏi lương luôn là điều cấm kỵ và vô cùng mất lịch sự. Mẹ cháu bảo văn hoá mình khác, ô hay, đẹp đẽ hay văn minh chỗ nào khi phải phơi bày đời tư cho bàn dân thiên hạ biết, có 1 thì phải nói lên 10 để người ta thấy mình giàu sang, tài giỏi 🤦‍♀️ Chưa kể nét đẹp văn hoá của người Việt theo thống kê gần đây tiền mua vàng mã GẤP 8 LẦN tiền mua sách cho trẻ em.

Làm ơn tập trung vào việc của cá nhân dùm, Tết nhất có gặp nhau thì vui vẻ, tay bắt mặt mừng, chúc mừng năm mới, hỏi han những thành tựu đã đạt được từ năm vừa qua, hỏi kế hoạch hay mục tiêu năm nay có gì muốn chia sẻ cùng mọi người không? Chả biết hỏi gì thì lấy tạm đào, quất, nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng ra khen cho lấp đầy dăm mười phút chúc Tết rồi lại chuyển nhà.
Như vậy có phải vừa lòng gia chủ lại đẹp lòng khách tới thăm?

Khá khen cho đơn vị truyền thông của Samsung đã làm ra video này, một góc nhìn không cũ của người trẻ nhưng có thể rất mới của những người (hơi) lớn tuổi 😎