Blog

Làng Mai – Chuyến Đi Của Sự Chữa Lành

Quay về Berlin đã gần một tháng mà cứ đắn đo mãi chuyện có nên viết về cuộc hành trình đến và rời khỏi làng Mai hay không… Nhưng thôi, cuộc đời đâu có nhiều lần được làm “chuyện đó” nên cứ viết để gợi nhắc bản thân về những ngày tháng thanh xuân không thể lấy lại được. Khởi đầu là quyết định đăng ký đi khoá tu trong một nốt nhạc do Ivy giới thiệu. Lúc đó cũng chưa có định hình rõ ràng trong đầu rằng đến đó rồi sẽ làm gì nhưng nghe có vẻ thú vị khi được rời khỏi thành phố ồn ào, lên túi tu tập, ăn chay và nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Bốn ngày ở Làng Mai là bốn ngày sống thật chậm, viết thật nhiều và nghĩ thật khác. 

Chuyến đi lần này, kỳ vọng lớn nhất không phải đến từ khoá tu mà là đến từ nguồn năng lượng đặc biệt của nơi đây. Có một vài “vết hằn” trong quá khứ mà trước giờ bản thân chưa dám dũng cảm đối diện, chưa dám đào sâu vào để được nhìn thấy mình, được nhìn thấy cảm xúc ở thời điểm đó. Sau một vài buổi làm việc với bác sỹ tâm lý và coach, mình đã lựa chọn lấy hết can đảm để viết những bức thư tay cho cô bé Hằng của quá khứ, cho những người đã làm tổn thương mình và viết cả cho tương lai chưa biết trước. Bốn ngày là bốn bức thư với nước mắt và nhiều cảm xúc đã kìm nén lâu nay.

Hoàng hôn, những tia nắng cuối ngày ở Làng Mai

Ngày thứ hai là bức thư cho người đã làm tổn thương về cả tâm hồn lẫn thể xác trong hơn hai mươi năm qua. Thật sự không dễ dàng gì để có thể viết hết sự căm phẫn, không dễ gì để có thể viết xuống những mảng tối của ký ức đã được chôn vùi, và chắc chắn là cũng không dễ dàng gì để thêm một lần nữa đối diện với những lời nói, những hành động khiến bản thân đau lòng. Khóc đến mức đau thắt lại, dòng chữ như nhoè đi hết và cảm tưởng như thế giới lại sụp đổ thêm một lần nữa… Mệt quá nên đã phải dừng lại một lúc chỉ để khóc và để gọi tên những cảm xúc trong lòng lúc bấy giờ, và chuẩn bị cho phần tiếp theo của bức thư. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cảm xúc lại mạnh mẽ đến thế, không ngờ rằng cuối cùng cũng có ngày mình dám đối diện thẳng thắn vỡi những gì đã xảy ra. Phần tiếp theo của bức thư là lựa chọn tha thứ cho một người sau bao nhiêu năm dằn vặt và đổ lỗi. Tha thứ có lẽ không phải vì họ, tha thứ không phải vì bỏ qua mọi chuyện, mà tha thứ vì bản thân. Tha thứ cho cái bóng của quá khứ đã đè nặng lên đôi vai bấy lâu, tha thứ vì đã đến lúc muốn bước đi nhẹ nhàng và yên bình hơn. Hôm đó bỏ đi thiền hành, bỏ gặp lớp, ngồi viết đến khi nào thấy đủ thì thôi. Hít một hơi thật sâu, lau nước mắt, gấp gọn bức thư vào túi áo và ra nhà ăn. Trưa hôm ấy, mình đã đốt bức thư, đã đặt lại sự nặng nề của thù hận nơi cửa chùa. Cảm ơn Vy đã ở cạnh khi Hằng đốt thư! Cảm ơn Vy đã để Hằng khóc hết nỗi lòng, nói ra cảm xúc trong lòng, ôm Hằng một cái thật chặt và cứ thế để Hằng bước đi cùng với những câu hát:
“Ta hạnh phúc liền giây phút này
Lòng đã quyết dứt hết âu lo
Không đi đâu nữa
Có chi để làm
Học buông thả
Sống không vội vàng”

Rồi đến đêm cuối cùng ở Làng Mai, quay sang bảo: “Vy ơi, Hằng thấy thật ra Hằng chẳng thiếu gì cả. Vật chất và tâm hồn giờ cũng đong đầy rồi, bạn bè, sự nghiệp cũng đã mở đường dẫn lối. Hằng thấy Hằng có đủ và thấy mình hạnh phúc!” …

Trở về từ làng Mai có ba thứ lớn nhất mà bản thân đã học được:
Một là hãy học cách mỉm cười trước, mọi chuyện khác cứ để tới sau. Xấu, tốt gì cũng học cách mỉm cười đối diện. Cười chỉ luyện cơ mặt, cười để sẻ chia hạnh phúc với thế giới và cười đơn giản chỉ là cười thôi. Không cần coi nó như một phần thưởng sau một chiến tích lẫy lừng. Quan trọng là còn răng thì còn phải cười 😀 
Hai là hãy để hạnh phúc như một thứ cảm xúc giá trị để ta được tận hưởng chứ không phải là thứ khiến ta phải sợ hãi. Ai biết ngày mai sẽ thế nào, ai biết tương lai sẽ ra sao? Chỉ cần bình tâm nhìn hiện tại và thấy hạnh phúc với những điều mình đang có là đủ rồi.
Ba là sự tha thứ đôi khi không phải là buông bỏ, nó là sự dũng cảm đối diện với những tổn thương ở bên trong, và sự dũng cảm để được chữa lành. Khi quá khứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, thì tự nhiên trong lòng sẽ có thêm chỗ cho những điều tốt đẹp ở tương lai. Cảm ơn Sĩ Anh đã nhắc em mang theo giấy bút để viết, để cơ thể và tâm trí được kết nối với nhau. Cảm ơn Vy đã ở bên cạnh khi Hằng cần nhất, ôm Hằng một cái thật chặt và không phán xét bất kỳ điều gì từ Hằng cả. Cảm ơn cô Trinh đã luôn nhắn tin, gọi điện bất kỳ khi nào chị cần. Và cảm ơn Ken đã kiên nhẫn, nhẹ nhàng và bình tĩnh ở bên cạnh tớ trong suốt những ngày qua. “I know you are there and I’m very happy”

Tạm biệt và hẹn gặp lại làng Mai vào một ngày không xa!

Sự tích cây bơ

Viết cho một chặng đường hơn 3 năm và nước Đức!

Hôm nay, 15/9/2020 là ngày kỷ niệm 3 năm kể từ ngày đầu đặt chân đến nước Đức và tròn 1488 ngày từ khi bắt đầu cho hạt bơ vào cốc nước.

19.08.2016 – Ngày số 01

Để kể về lý do vì sao có cây bơ này thì cần chia sẻ một chút về background của Hằng. Trước giờ mình luôn được biết đến là một đứa vô cùng cứng đầu, ương bướng, dở hơi, hay làm theo ý mình và không có nghĩ gì đến những người xung quanh. Nói là bỏ ngoài tai chuyện thiên hạ thì cũng không phải, mà nói là làm theo ý mình 100% thì cũng không đúng. Đơn giản chỉ là chuyện lựa chọn đi theo điều gì và quyết định xem ai là người làm chủ cuộc đời của mình. Ngày bắt đầu “trồng bơ” là ngày 19/08/2016, đâu đó khoảng 2 tuần sau chia tay và cũng đã bảo vệ xong khoá luận tốt nghiệp. Cái cảm giác muốn rũ bỏ mọi thứ, muốn đi khỏi thành phố, muốn đi khỏi đất nước nó xâm chiếm toàn bộ cơ thể và tâm trí. Nghe thì hơi hèn nhưng quả thực quyết định đi du học là để chạy trốn thực tại, chạy trốn cái cảm giác không hạnh phúc ở Việt Nam chứ chẳng hẳn là tài cán gì cho sang. Động lực cao ngút trời, muốn đi là tìm mọi cách. Chạy qua trung tâm du học hỏi A, hỏi B, và khi hỏi đến tiền thì cũng hơi ngã ngửa. Gần 50 triệu (!!!), lấy tiền ở đâu ra bây giờ? Nhà có hai phụ huynh thì thường là chỉ có một vị đồng ý khi không phải chi tiền còn vị khác thì luôn nghĩ rằng con gái chắc chả làm được trò chống gì đâu, đi mà thất bại thì ê chề gia đình lắm. Ngó trước, ngó sau, mới ra trường tiền lương đâu có đủ. Quanh đi quẩn lại thấy chiếc xe Lead gắn bó trong suốt bao nhiêu năm tháng là giá trị nhất, rồi liều một phen bán xe và đem tiền đi đặt cọc ở trung tâm du học.  

Những tháng ngày sau đó, chuyện đi lại phụ thuộc vào chiếc xe số đã cũ mượn của cậu, chiếc xe bus màu vàng huyền thoại của Hà Nội, hay chiếc xe đạp đã cho mà chủ mới không dùng nữa, lại lấy về làm phương tiện di chuyển. Kỳ thực mà nói, thỉnh thoảng mình tự thấy hơi nhục và bị động chạm lòng tự trọng vì khi học xong ĐH bạn bè xe đẹp, điện thoại sang, đi làm các công ty lớn trong khi mình giống một đứa thua cuộc, đang đi lùi chứ chẳng phải tiến về phía trước. 

Chiếc ảnh hiếm hoi chụp với em Lead trắng

Quyết tâm đi Đức nên bỏ việc, học tiếng Đức, chuyển qua nhà cô cho gần chỗ học. Quãng đấy hình như hơi trầm cảm nhẹ, ban ngày đi học, buổi tối về nhà dọn dẹp, giúp cô nấu cơm, rồi ngồi học bài. Không có bất kỳ một sự kết nối nào đáng kể với thế giới xung quanh, không bao giờ đi đâu sau 8h tối, chỉ tự nhủ rằng mình đang hy sinh vì một thứ gì đó lớn hơn. Sau bao tháng ngày học để thi đầu vào rồi nộp hồ sơ, kết quả nhận về là không có trường nào nhận. Lý do gì à? Vô vàn lắm! Hoặc do kỳ học mùa hè ít sự lựa chọn, hoặc do trung tâm du học làm việc không có trách nhiệm (!), hoặc do mình không đủ giỏi (!!?), hoặc là dấu hiện nên ở nhà lấy chồng (?). Nhớ là thời điểm biết tin không thể đi được là mấy tháng gần Tết, ông nội ốm nặng phải nằm viện Bạch Mai cả tháng trời. Cái cảm giác ê chề nó xâm lấn, tự trách móc bản thân là chuyện nhỏ, nhưng người khác trách móc là không biết nghĩ cho gia đình, phải biết mình đang ở đâu và đừng có mơ mộng lại là chuyện lớn hơn. Khóc cho chuyện trượt, khóc cho chuyện thương ông trong viện, khóc cho cái sự xỉ nhục ngầm từ những người trong gia đình và khóc cả cho những sự hy sinh không biết ngày mai. Rồi thì nhìn mầm bơ đang sống, dõng dạc tuyên bố: “Em, không ai tin chị nên chị sẽ đặt niềm tin của chị vào em, chị sẽ BƠ đi mà sống! Em lớn là chị đi Đức được, em chết là chị ở lại Việt Nam”.

16.02.2017 – Cây bơ sau 6 tháng

Rồi bỏ hết mọi thứ về quê trong sự hả hê của ai đó vì thấy thoả mãn khi nhìn con Hằng nó thất bại. Lúc ấy bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ ghê lắm, nhưng bên trong là nhiều cảm xúc không có nguồn để xả. Không có việc làm, không đi du học được, ở nhà không thấy thoải mái nên lại bí mật hỏi bạn bè xem có cơ hội nào cho mình. Trộm vía ăn ở tốt, bạn bè thương yêu nên có việc chỉ trong một vài tuần ngắn ngủi. Con bé lại khăn gói quả mướp rời quê lên thành phố làm việc và vẫn nuôi mộng về chuyện đi Đức. Cây bơ còn đang sống nên hy vọng vẫn còn đó. Giờ chuyển ra nhà dì cho gần chỗ làm, đây là lần chuyển nhà thứ ba trong vòng chưa đầy một năm. Đi làm được một thời gian, rồi lấy lương đăng ký đi học tiếng Anh để thi vì cái niềm ước mong du học kia vẫn còn lớn lắm. Duyên phận đưa đẩy, thế là chuyển qua làm trợ lý giám đốc cho trung tâm dạy tiếng Anh luôn, nghỉ việc chỗ bạn giới thiệu. Khúc này bị quá tải công việc do công ty mới, đội ngũ còn thiếu nhiều kinh nghiệm, mình lại tham hoặc không thích ở nhà nên ở trung tâm gần như 7 ngày trên tuần. Đều đặn sáng đi làm sớm, tối về muộn, chả mấy khi kêu ca, chỉ chăm chỉ làm cho tốt công việc của mình.

Và … cái ngày được trường bên Đức nhận đã đến sau hơn 1 năm chiến đấu với bản thân, chiến đầu với dư luận và chiến đấu cả với ước mơ luôn muốn đạt được. Nhớ là phải đến khi nhận được visa rồi mới báo với trung tâm tiếng Anh là em đi Đức nên xin nghỉ làm. Cảm giác vỡ oà không thể nói nên lời và ngày ấy cũng đã đến! Bước lên máy bay là ngày tự hứa với bản thân rằng sẽ không quay lại Việt Nam, tự hứa rằng mình phải sống ở một nơi mà bản thân được tôn trọng, một nơi mà không cần khép nép hay sống theo cái cách mà xã hội đã ép mình phải sống. Du học sướng nhỉ? Thấy toàn ảnh đẹp trên Facebook, du lịch nước nọ nước kia 😀 Dạ vì ảnh xấu thì có ai tự đăng còn lúc khóc xong thì mệt quá nên cũng ngủ luôn. Mình chọn đi mà, vất vả tự chịu, làm gì có quyền được kêu ca! 

Giờ nhìn lại sau 3 năm có gì? 

  • Có một tinh thần thép, chắc chắn rồi, chiến đấu như vậy cơ mà. Tự thấy mình giỏi nhất là việc không bỏ cuộc và không ngại khó, ngại khổ.
  • Một căn nhà tự thuê, tự mua sắm đồ, tự trang trí tất cả mọi thứ và tự tạo nên một không gian an toàn để nạp lại năng lượng cho chính mình
  • Hai chiếc bằng master của 2 trường ở Đức và Tây Ban Nha.
  • Một mùa hè máu lửa ở Mỹ, làm việc 6/7 ngày, mỗi ngày làm và chịu trách nhiệm 24/24
  • Một công việc tạm coi là ổn với mức lương đủ để chi trả hoá đơn hàng tháng
  • Là khách mời trong 2 talkshows của hội Sinh viên Việt Nam tại Đức
  • Lập được 2 websites cá nhận, lập được 1 trang YouTube thỉnh thoảng up clip cho vui
  • Sắp hoàn thành một khoá học coaching chuyên nghiệp hứa hẹn về một công việc mơ ước bấy lâu.
  • Học được cách bộc lộ cảm xúc, học được cách sống bằng cả trái tim, làm điều tốt vì mình thấy tốt chứ không phải vì đẹp mắt người đời. 
  • Có những người bạn chân thành, yêu thương, ủng hộ và luôn có niềm tin vào mình.
  • Điều cuối cùng có lẽ có được chính là cái suy nghĩ rằng cho dù cả thế giới quay lưng lại, nhưng niềm tin vào chính bản thân thì không bao giờ mất đi. Mục tiêu là thứ cần phải chinh phục chứ không phải là để đặt ở rừng “mơ”
Berlin, tháng 09.2020

Ngày hôm nay, cơ hội có lẽ sẽ không xảy ra nhiều lần trong đời, được thực hành coaching cho chính cô giáo dạy, người đã làm công việc này trên 50 năm. Cô bảo: cô rất tự hào về con, đúng là con sinh ra là để làm công việc này, mọi thứ đều rất tự nhiên, con đã giúp cô an tâm để thể trải lòng, cảm ơn con đã dũng cảm! Xin phép được lưu lại cảm xúc tích cực này ở đây, cảm ơn khoá học coaching, cảm ơn những con người tuyệt vời đã giúp Hằng từng bước một chữa lành được những vết thương trong qúa khứ, nhẹ nhàng bước tiếp và sẵn sàng đón nhận những điều lớn hơn trong cuộc sống!

Cảm ơn nước Đức, 3 năm qua đi với thật nhiều cảm xúc và những kỷ niệm sẽ không thể nào có được nếu như không dũng cảm tin vào bản thân. Giờ là hình ảnh cây bơ lớn, khoẻ và xum xuê đã được chuyển về nhà bà nội.  Không biết những gì mình đã làm được là nhiều hay ít, không biết rằng đã hơn hay kém ai … chỉ chắc chắn biết rằng mình cảm thấy tự hào vì những kết quả của ngày hôm nay, mình tự hào vì chính con người của mình – người luôn nỗ lực và không ngừng tiến về phía trước. Cảm ơn mày đã giúp tao có thêm niềm tin và đạt được điều mình muốn!

15.08.2020 – Cây bơ (phía sau) sau 4 năm

Không khí có thực sự miễn phí?

Giả sử 1 người đi chợ/siêu thị (st) 2 lần/tuần và mỗi lần lấy 3 túi nilon mới từ chợ/st mang về nhà. 1 túi đựng rau, 1 túi đựng đồ sống và 1 túi đựng hoa quả. Thì 1 năm người đó sẽ tiêu thụ tối thiểu 162 túi nilon (chưa kể đến những chiếc túi nilon đựng rác mỗi ngày).
Nếu như có 5 người có hành vi tương tự người kể trên, thì 1 năm sẽ có tổng cộng 810 túi nilon được sử dụng và được thải ra môi trường. Vấn đề là VN không chỉ có 5 người sinh sống và tồn tại!

Ảnh chụp tháng 9, 2019

Vậy làm gì hàng ngày để giảm thiểu việc sử dụng lãng phí túi nilon/đồ nhựa?

  1. Sử dụng chiếc túi lớn, có thể tái sử dụng khi đi chợ!
    Bức ảnh bên phải là chiếc túi đi chợ của một chị tại TP HCM và đây sẽ là giải pháp hữu hiệu nhất cho các bà/ông nội trợ. Nếu như không thể mua được chiếc túi tương tự, thì tôi nghĩ không khó để mua chiếc túi có thể sử dụng nhiều lần ở chợ/siêu thị VN.
    Chỉ cần gấp gọn vài cái túi, bỏ vào cốp xe máy/ôtô từ tối hôm trước, mỗi lần đi chợ sẽ thấy đc ngưỡng mộ vì ý thức bảo vệ môi trường
  2. Mang theo hộp đựng có nắp đậy đồ sống vào cuối tuần (hoặc cả trong tuần) khi đi chợ. Vừa đảm bảo vệ sinh lại vừa không bị ướt át do máu của đồ sống. Nếu siêu thị có quầy đồ sống thì nên mua tại đó chứ không lấy thêm hộp nhựa về nhà.
  3. Để sẵn một vài chiếc túi giấy của nhiều thương hiệu trong cốp xe. Quần áo, giày dép bỏ vào đó rồi rước về nhà. Mua giầy rồi mang hộp, mang mấy cái giấy nilon độn trong giày về để làm gì khi mà đến cuối ngày chúng lại ở thùng rác? 
    Thà để lại cửa hàng để ngta còn bảo quản những đôi giày khác có phải tốt hơn không? 
    Hoặc nếu mang hộp về thì dành cất giày khi chuyển mùa chứ đừng vứt.
  4. Nếu thích uống trà sữa, cafe sang chảnh thì mang theo bình đựng và ống hút của mình đi. Vừa đảm bảo vệ sinh lại vừa xinh hơn khi check in ❤️
Thùng giấy bỏ ở siêu thị đã được tái sử dụng ^^

Nếu bạn có cách nào hay và tiện ích hơn thì cùng chia sẻ với Hằng nhé 🙂

Về Việt Nam trong tâm “dịch”?

Hi mọi người, lâu lắm rồi mới lại viết lách một tí.

Trong một bối cảnh cả thế giới hoảng sợ vì Corona, nước Đức sau một tháng con số ca nhiễm bệnh đã tăng lên đến hơn 8,500 trường hợp; thì chung quy là ai thờ ơ thì đã thờ ơ rồi, ai sợ cũng đã sợ rồi. Từ góc nhìn cá nhân, mình thấy có một vài điều tích cực đáng kể đến như sau:

  1. Đây là thời điểm lý tưởng để bố mẹ có thể ở nhà và dành nhiều thời gian cho con cái hơn bao giờ hết. Quan tâm, chăm sóc, tâm sự các kiểu. Hàn gắn lại cái thứ tình cảm gia đình (đã) mất đi bấy lâu nay.
  2. Nếu như có bố/mẹ/ông/bà đã già, yếu thì tự nhiên lúc này sẽ nghĩ về họ nhiều và cảm thấy yêu thương nhiều hơn.
  3. Giảm được đáng kể thời gian di chuyển từ nhà đến công ty và ngược lại (đối với ai được làm việc tại nhà). Giảm được cả những câu hỏi rối não như hôm nay mặc gì đi làm hay trang điểm sao cho tao nhã, có thể bỏ qua ăn sáng hoặc ăn lúc nào thấy đói.
  4. Có thêm nhiều thời gian cho bản thân, cơ hội lớn để đọc thêm nhiều sách, làm mấy thứ linh tinh kiểu thủ công mỹ nghệ, tập đàn, tập hát, tập vẽ, tập thể dục, vân vân và mây mây. Đâu phải lúc nào cũng rảnh mà có thể làm những việc như vậy.
  5. Cắt giảm đc chi tiêu vào hàng quán, mà thay vào đó là ăn cơm nhà, nấu đồ ăn nhiều hơn.

Tích trữ lương thực, đối phó với Cô Vy ^^

Mặc dù số lượng bệnh nhân ở Đức rất rất đông, đứng thứ 3 sau Ý rồi. Tuy nhiên mình lựa chọn không về Việt Nam thời điểm này bởi:

  1. Nhà cửa bên Đức còn dang dở, công việc chưa thu xếp được. Ơn giời ở nhà nên có cái đồ gì to đến là cũng nhận được.
  2. Y tá, bác sỹ, các chú bộ đội ở Việt Nam đã quá nhiều trường hợp cần chăm sóc từ châu Âu về rồi, nên thôi bớt đc ai ở lại hay người ấy.
    Còn trẻ, còn khoẻ, sức đề kháng tốt thì ko nhất thiết phải hoảng loạn. Tuân theo khuyến nghị của WHO là ok rồi
  3. Về không giải quyết đc cái việc gì, vì dịch nó đã lan thì ở nước nào hay thành phố nào rồi cũng sẽ nhiễm.
  4. Quan trọng nhất vẫn là không có tiền về 🤣

Một khi không thể làm gì khác để thay đổi tình thế thì nên suy nghĩ tích cực và tập trung vào những điều tốt đẹp hơn.
Trên đây là chia sẻ cá nhân, còn phía dưới sẽ là một góc nhìn cũng tương đối hay ho để mọi người có thể tham khảo.

Nước Mỹ trông thế nào?

Sau 5 tháng tự đăng ký, tự làm thủ tục, hồ sơ. Đầu tháng 6 năm 2018 là lần đầu tiên đặt chân lên nước Mỹ sau gần 30 giờ bay (bình thường khoảng 8-9 tiếng nhưng vé rẻ nhất là chọn bay dài, nghỉ lâu). Sân bay Boston rộng và vô cùng nhộn nhịp, người người xếp hàng dài để qua hải quan. Ko biết ai sẽ đón mình cho tới khi ra cửa nhìn thấy bảng tên “Hang – Camp Aldersgate”. 8h tối đến trại hè, 7h sáng hôm sau dậy làm việc mà không hề jet lag hay mệt mỏi. Kết thúc trại hè sau 2 tháng rưỡi, buồn, vui, cực nhọc lẫn lộn. Khóc có, cười có, hát hò nhảy múa, lau chùi dọn dẹp đều có luôn.

Tháng 8 năm 2018, Chính thức khăn gói quả mướp lên thành phố đúng nghĩa. New York thật sự là không có gì ngoài người, nhà cao tầng và taxi vàng chạy khắp nơi. Lúc xe bus đi vào khu trung tâm 2 đứa vừa mệt vừa hưng phấn, nhìn nhau “ôi! Đến NY thật rồi mày ơi! Nhà kìa! Cầu thang kìa!” Là fan của điện ảnh, nhiều bộ Film Mỹ lấy bối cảnh ở New York, nên đến cái là nhận ra luôn. Nhà gạch nâu có cầu thang để lộ ra, chạy dọc từ tầng 1 đến khoảng tầng 7,8. Đại lộ 5 (Fith Avenue) thần thánh. Góc nào cũng cảm giác như quen lắm, khu nào cũng như đã từng đi qua.
Mạnh dạn đi một mình từ trung tâm thành phố ra rìa thành phố để đến nhà host ở. Lần đầu đi bụi nên phải học từng màu đường tàu một, học cách đọc từng bảng chỉ dẫn về phương tiện công cộng, học cách người Mỹ chỉ đường và học cả cách tiêu tiền đô-la. (Xu của tụi này tào lao lắm, không minh bạch rõ ràng như Đức gì cả 😁)

Tháng 12 năm 2018, bất ngờ lại sang Mỹ lần 2. Lần này bay qua New York luôn để kịp dự giáng sinh và năm mới cùng anh bạn thân. Cái dịp này Times Square (Quảng trường thời đại) chật cứng người, nhích từng tí một để được đi xem cây thông huyền thoại. Có chị đang chen mà vẫn cười xong bảo là như Back Friday “anh/em chạy nhanh, lấy ngay cái Tivi đấy!”

Trước giờ vẫn luôn được nghe mọi người kể là không có trăm triệu không đi được Mỹ đâu. Visa xin khó lắm, bao nhiêu người trượt rồi đấy!
Cơ mà không vượt qua khó khăn thử thách thì làm sao lớn? Tập đi mà không ngã thì chắc bò suốt đời?

Sau 2 lần qua nước Mỹ, xin thành công 2 loại visa khác nhau thì vẫn tự thấy mình không phải là người giàu, mình vẫn chả có tiền của gì. NHƯNG mình có ý chí và quyết tâm, mình tìm hiểu mọi thứ chi tiết rõ ràng và cụ thể. Đại sứ quán yêu cầu 10 loại giấy tờ thì mình chuẩn bị 12, 13 để nếu họ hỏi thì mình có đưa ngay (đi nhiều sẽ tự nhiên biết người ta có thể hỏi thêm những loại giấy tờ gì).
Giàu thì đi du lịch kiểu giàu, còn nghèo thì đi du lịch kiểu nghèo. Quan trọng là thấy vui với cách nào mà thôi!

Chưa bao giờ thấy bản thân cố gắng đủ, chưa bao giờ dám tiêu xài phung phí, và cũng chưa bao giờ thấy hơn được ai cái gì. Chỉ là luôn nỗ lực có thật nhiều trải nghiệm trong cuộc đời!

Ai nói gì mặc ai, quan trọng là bản thân biết mình đang làm gì! Cảm ơn cuộc đời, dù tốt hay xấu cũng cảm ơn tất cả mọi thứ đã xảy đến với tôi!

Ê, Tết sao hay hỏi khó?

Định không chia sẻ, nhưng thôi sắp hết năm, nói cho hết hẳn cái tháng ngày cẩu này!

Một là, Không về Tết thì làm sao? “Số người chán Tết, ghét Tết, sợ Tết chiếm tới gần 2/3 là bởi những áp lực rất lớn đến từ gia đình, họ mạc, cấp trên… Nếu không lo chu toàn được cái Tết với thịt gà, măng miến, mọc nhĩ, giò chả, bánh chưng, không có tiền mừng tuổi, biếu xén, không đi thăm nom, chúc Tết được ai đó, họ sẽ bị đánh giá, nhận xét là “không tình cảm”, không biết quan tâm…

Đồng ý, chúng ta không thể bỏ được Tết bởi đó là truyền thống, là văn hóa. Nhưng dù có là truyền thống thì những cách nghĩ, nếp nghĩ, những quan điểm lạc hậu về Tết không còn phù hợp sẽ cần thay đổi để xã hội tốt hơn.

Hãy nhìn vào tình trạng giao thông, tàu xe ngày Tết. Khi ai cũng sốt ruột, ai cũng mong ngóng phải về quê để kịp đoàn tụ trước Giao thừa sẽ khiến tâm lý của đám đông cực kỳ nóng vội, việc lái xe sẽ rất nguy hiểm. (Bổ sung: tiền vé máy bay từ Đức về dịp Tết tăng gấp 2 hoặc thậm chí gấp 3 nếu không đặt trước ít nhất 6 tháng)
Ngoài tai nạn, chúng ta cũng phải đối mặt với tình trạng bia rượu tràn cung mây khi xuân về. Bia rượu quá độ rồi đánh nhau, đâm chém nhau. Đã có những năm, số người bị thương, thiệt mạng do hành hung lẫn nhau dịp Tết tương đương với số người bị tai nạn.

Những ngày trước Tết, Ủy ban ATGT Quốc gia luôn phải phát đi những thông điệp về việc đảm bảo ATGT trên hầu khắp các tỉnh, thành. Nhưng đây lại là dịp tai nạn luôn tăng cao, thậm chí rất cao. Nhiều gia đình tưởng như sẽ được gặp mặt đủ đầy thì lại thành ra tang thương, đau đớn.

Việc truyền thông về Tết như bấy lâu chúng ta vẫn làm vô hình chung tạo ra những áp lực, những hệ quả không mong muốn cho xã hội.” (Anh/chị/cô/bác muốn đọc thêm thì mời vô web http://www.baogiaothong.vn/khong-ve-que-ngay-tet-thi-sao-d4…)

Hai là, thanh niên như bọn cháu chán ngấy thậm chí phát sợ mấy câu hỏi liên quan đến đời tư của các cô/bác nhân dịp Tết đến xuân về rồi. Cháu có người yêu hay không có người yêu, thích độc thân hay muốn lập gia đình là việc riêng của cháu, kể cả bố mẹ cháu có nói gì đi chăng nữa thì đấy không phải câu khẳng định của bản thân cháu, điều ấy được hiểu là khoảng 80% câu chuyện là bme cháu tự tưởng tượng ra. Lương bao nhiêu, được thưởng bao nhiêu Tết thì ảnh hưởng gì đến sự hoà bình của Thế giới và thậm chí cũng ko làm tăng thêm hay bớt đi thu nhập của các cô/bác.

Ở các nước châu Âu và Châu Mỹ, việc hỏi tuổi, chê béo/gầy, hỏi tình trạng hôn nhân hay thậm chí là hỏi lương luôn là điều cấm kỵ và vô cùng mất lịch sự. Mẹ cháu bảo văn hoá mình khác, ô hay, đẹp đẽ hay văn minh chỗ nào khi phải phơi bày đời tư cho bàn dân thiên hạ biết, có 1 thì phải nói lên 10 để người ta thấy mình giàu sang, tài giỏi 🤦‍♀️ Chưa kể nét đẹp văn hoá của người Việt theo thống kê gần đây tiền mua vàng mã GẤP 8 LẦN tiền mua sách cho trẻ em.

Làm ơn tập trung vào việc của cá nhân dùm, Tết nhất có gặp nhau thì vui vẻ, tay bắt mặt mừng, chúc mừng năm mới, hỏi han những thành tựu đã đạt được từ năm vừa qua, hỏi kế hoạch hay mục tiêu năm nay có gì muốn chia sẻ cùng mọi người không? Chả biết hỏi gì thì lấy tạm đào, quất, nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng ra khen cho lấp đầy dăm mười phút chúc Tết rồi lại chuyển nhà.
Như vậy có phải vừa lòng gia chủ lại đẹp lòng khách tới thăm?

Khá khen cho đơn vị truyền thông của Samsung đã làm ra video này, một góc nhìn không cũ của người trẻ nhưng có thể rất mới của những người (hơi) lớn tuổi 😎 

Con chào ông, người hùng của con!

Bây giờ chính xác là 1:40 sáng và con đang ngồi trên bờ biển Tây Ban Nha để được… nhìn thấy ông lần cuối. Và ông biết không, ở bên cạnh con, ngoài sóng biển, ngoài cát, ngoài trăng ra thì còn một… hộp sầu riêng con chạy đi mua tối hôm qua để mời ông. Giờ này ở nhà ông sắp được đưa vào thuỷ táng để chuẩn bị tiến hành chôn cất rồi.

Sinh ra và lớn lên ở Thái, cái thứ hoa quả thơm nồng cùng vị béo ngậy đã lôi cuốn ông suốt bao nhiêu năm, và cả con nữa, ông nhỉ? Bên này chẳng có sầu riêng tươi để mua nên con đành phải lấy đồ đông lạnh ở siêu thị Trung Quốc, chắc là không ngon như ở nhà đâu, nhưng mà thôi, ít nhất có cái cho ông con mình nhâm nhi 😅

Biển Valencia về đêm

Chắc phải từ lần chia tay đầu tiên, cách đây 7 năm (ôi đúng hôm nay ông ạ, 3/5/2011) cho đến tận bây giờ con mới khóc nhiều và lâu tới vậy. Từ lúc con biết tin ông mất, mở sách vở ra đc một chút rồi lại đóng lại vì nước mắt đã nhoè hết mọi thứ, lên trường, trên đường đi học, đường về nhà, và cả lúc này, nghĩ đến ông là con lại không cầm được lòng. Con muốn về với ông, về với bà lắm nhưng mà không thể được lúc này… dù con đã cố gắng liên lạc với đại sự quán Mỹ để lấy lại hộ chiếu khẩn cấp, liên hệ với đại sứ quán Việt Nam để xin giấy xuất/nhập cảnh mà không một nơi nào hồi âm cho con 😞

Con nghĩ, đúng là mọi chuyện xảy ra đều có lý do của riêng nó. Ví dụ như nếu năm ngoái con không trượt đi Đức thì con sẽ chẳng có cơ hội được chăm ông, được ở bên cạnh ông, được chạy ngược chạy xuôi trong bệnh viện Bạch Mai gần một tháng trời. Đợt con đỗ là ông cũng đỡ hơn nhiều rồi, không phải đi viện thường xuyên nữa. Trước đêm con bay, dù không ra sân bay tiễn con được nhưng ông vẫn xuống nhà để gặp con, để nhìn thấy con. Từ bé đến giờ lúc nào ông cũng đứng về phía con, ủng hộ và động viên con. Lớn nhất nhà nên con có nhiều thời gian nhất ở cạnh ông so với các em. Con vẫn nhớ hồi bé, sáng nào cũng dậy từ 4-5h sáng để đánh cầu lông với ông, hôm thì ở trước cổng nhà – cạnh xưởng bia, hôm thì sang sân Uỷ Ban chơi cho xịn. Ông dạy con từ cách cầm vợt, cách ve cầu, cách hất như thế nào, cách đỡ cầu ra làm sao rồi cả những quả bỏ nhỏ nhưng lại vô cùng ăn điểm. Rồi hè về là lúc nào tường nhà ông cũng có mấy cái vạch kẻ bằng bút bi màu xanh, màu đen có ghi ngày, ghi tên mỗi đứa… và đấy là cái bảng đo chiều cao ông bà tạo ra để xem mấy đứa cháu lớn và thay đổi như thế nào qua mỗi năm. Rồi con lớn hơn nhiều chút, đi học đại học, đi du học, lúc nào ông cũng dặn: “làm việc vừa thôi, nghe chưa? Không phải cố làm cái gì cả! Thiếu tiền thì bảo ông bà! Cái con này, phải biết giữ sức khoẻ chứ.” Hay là: “kệ bố mày, con cứ đi đi, cứ làm đi, có gì cứ nói ông bà”. Nhưng sau tất cả các câu hỏi, con đều trả lời: “vâng, con biết rồi. Con chưa cần gì ạ”.

Hôm qua, bố con gửi đoạn ghi âm của ông nào đấy đọc văn khấn cho con. Thật sự, con không thích cái kiểu đấy tí nào, nó làm con buồn thê thảm, nó làm cả bà xót xa và con tin rằng nếu ông có nói được thì ông sẽ: “ui zời ơi, có cái gì mà, con bận học thì cứ ở bên đấy đi” và con đoán ông sẽ không nhẹ lòng mà ra đi. Nên hôm nay con tự ra đây, ngồi trước mặt biển để đâu đó, phía ngoài khơi kia ông nhìn thấy con và con cũng thấy ông.

Con không hối tiếc điều gì cả, ông ạ. Mấy năm trở lại đây, lần nào có cơ hội về với ông bà con cũng ôm hôn chào tạm biệt, cố gắng đấm lưng, xoa bóp, cố gắng nói chuyện với ông bà lâu hơn một chút. Trong viện dù chả có việc gì cần nhưng con vẫn vào sớm và về muộn để chẳng may, đột xuất, ông cần cái gì con còn làm tay sai chạy đi mua 😍 từ ngày đi du học, vài ba tuần hay bất kỳ khi nào rảnh con đều gọi điện về hỏi thăm với cả nhìn ông bà. Con trân trọng những khoảng thời gian “sống” và sẽ không níu kéo những gì đã qua. Lúc này mà được về, chắc chắn con sẽ ở bên cạnh bà cho đến hôm phải sang lại vì con biết bà sẽ cô đơn lắm, bà sẽ chẳng còn được nói câu: “ba mày, nhớ cho gà ăn nhé, em chạy ra chợ tí”; “ba mày, đi mổ gà đi, thằng Phương với con Hường sắp về rồi đấy”, hay đôi khi bà giận dỗi ông, nói với con: “ôi zồi ôi, có cái gì đâu, ông mày, già rồi hay sinh sự”. Hay bà đi chơi bóng bàn, đi tiêm, đi chợ về sẽ chẳng còn ai để khoe “chiến tích” nữa.

Còn con, giờ mà về thì sẽ chẳng còn thấy dáng ông ngồi nhìn ra cổng hay đang nằm xem tivi trên gối, hay là tiếng ông nói: “Hằng về rồi đấy hả con. Bà ơi cái Hằng nó về rồi đây này”, mà thay vào đó chỉ còn là bức ảnh của ông được đặt vuông vắn trên bàn thờ.

Nhưng mà, ông ạ, ông cứ ra đi than thản ông nhé, con tin là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, con ở xa thật xa sẽ cố gắng học hành, sẽ cố nhiều hơn một chút để ông ở chín suối được tự hào, được đi kể với các bạn của ông dưới đấy về con 🙂 Dù buồn, dù khóc nhưng lúc này con mới nhận ra là con không một mình, các bạn luôn sẵn sàng đến khi con cần, nói chuyện, hỏi thăm con mỗi ngày, cô bạn người Nga còn đưa cho con cả sô-cô-la bảo là phải ăn hết đi đấy nhé!

Con chả mong gì hơn ngoài bà khoẻ mạnh, đã cả một đời hy sinh vì con vì cháu. Chả mong gì hơn ông thấy bình an nơi thiên đường. Từ hôm nay, mỗi khi ra biển hay mỗi khi ngẩng cổ lên nhìn trời, con lại có thêm một người để nói chuyện, lại có thêm một ánh mắt luôn dõi theo con trên mỗi bước đi. Ông vẫn biết cháu gái của ông luôn mạnh mẽ và rắn rỏi mà.

Con chào ông, chắc chắn con sẽ gặp ông đâu đó trong giấc mơ của con, gặp ông trên bước đường phía trước của mình và con biết rằng dù có thể nào thì vẫn có ông ở bên cạnh.
Con yêu và thương ông rất nhiều!

P/s: sầu riêng hơi lạnh đấy, chưa kịp rã đông ông ạ, ông chờ nguội thêm tí rồi hẵng ăn nhé 😘 Con ngồi đây với ông thêm một lúc nữa rồi sẽ về.
Trong lòng con, ông luôn là người hùng, một mình nuôi cả gia đình, chăm chỉ, chịu khó và hiếu học.

Valencia, Spain 03.05.2018