Xin chào mọi người,
Trong những thời khắc cuối cùng trước khi đất trời chuyển giao qua năm mới, giờ là lúc mình nhìn lại một năm đã qua với thật nhiều biến cố. Rất muốn lưu lại bây giờ để mai sau có cái đọc về tuổi thanh xuân ở nước Đức hoa lệ.
Quý 1 mở đầu năm mới khá suôn sẻ, đi chơi xa, ăn uống linh đình, cỗ bàn không kể xuể. Tết còn trình bày hẳn một mâm cỗ thật hoành tráng, đầy đủ xôi thịt mong các cụ phù hộ độ trì cho một năm ăn nên làm gia, vạn sự như ý.
Giai đoạn quý 2 của năm có lỡ hẹn hò với một anh bạn. Và trong lúc đang đi chơi lãng mạn, con bé đã ngã một cái oạch xuống nền đường bê tông mới hoàn thành. Nghe kể là lộn mất mấy vòng và bị kéo lê đi một đoạn. Nước mắt lã chã và máu đã rơi, nằm nhà gần 2 tuần cho lành vết thương và đến giờ vẫn còn cái sẹo. May là chưa gãy xương mà chỉ bị thương ngoài da (cũng sát xương), và cũng may là có đứa “chịu trách nhiệm” nên lúc ốm nằm nhà có cái mà ăn. Cho một sự ngã đau thương lần đầu ở Đức báo hiệu 8 tháng tới chắc có nhiều điều hay ho. (U là chời – tập 1)

Trước khi vào quý 3, con bé đã tiêm đầy đủ 2 mũi Vắc-xin Pfizer rồi mới xuất chuồng đi thăm đứa bạn thân lâu ngày không gặp. Và thật tuyệt vời, sau hơn 1 tháng tiêm cháu nó đã chính thức nhiễm Covid chủng Delta, chủng được coi là tương đối khó ưa và không thân thiện với mọi người. Theo đúng quy trình, cháu ở nhà một mình 2 tuần cho đến khi khỏi hẳn mới thôi. (U là chời – tập 2) Có vẻ là mọi chuyện sẽ êm xuôi trong quý này.
Nhưng không, cuộc đời nó lại không thích cho ăn sơn hào hải vị bao giờ. Gần hết quý, một đêm tự nhiên người lên cơn co giật, không biết là làm sao vì chưa bao giờ bị như vậy. Tất tưởi nửa đêm vào bệnh viện cấp cứu, bác sĩ bảo phải ở lại theo dõi thêm vì cũng chưa rõ nguyên nhân. Chiếu chụp, khám đủ thứ từ A-Z rồi sau gần 1 tuần cũng được ra viện. Vào viện mới thấy thương cho các bệnh nhân ở Đức vì đồ ăn, không phải ngoa chứ 80% là không thể nuốt nổi nhé! Sáng bánh mì lạnh, tối bánh mì lạnh kèm 1 tí ti mật ong với bơ. Ai đang stress mà ở viện lâu, ăn uống thế này chắc trầm cảm nặng hơn. Vâng, nhưng lại may là không bị bệnh gì nặng, bác sỹ bảo do làm việc căng thẳng quá với nhiều thứ phải lo nghĩ dẫn đến stress. Cộng thêm việc không có thời gian nghỉ ngơi thành ra cơ thể nó phản ứng và cảnh báo về sức khoẻ tinh thần. (U là chời – tập 3)

Cao trào thực sự cho năm nay nằm ở quý 4 (đây là “U là chời” tập 5, 6, 7, 8 đầy kịch tính)
Trong khi người người, nhà nhà mất việc thì tôi lại quyết định nghỉ việc. Chưa biết điều gì tiếp theo sẽ xảy ra nhưng đã dám đặt niềm tin trọn vẹn vào tương lai. Vì sao ư? Có nhiều lý do để dẫn đến quyết định này. Thứ nhất là môi trường làm việc của công ty đã không được như những gì bản thân mong đợi lúc đầu, không chỉ mình mà các anh/chị/em khác trong cùng bộ phận đã lần lượt nghỉ việc. Với cường độ làm việc cao, nhiều yêu sách và áp lực nhưng sếp mới không những thiếu năng lực mà còn không ghi nhận công sức và thành quả của nhân viên, thì mọi người ra đi là điều dễ hiểu.
Quyết định này không dễ dàng gì vì thân là người nước ngoài với nhiều rào cản lớn nhỏ, nhưng mình nghĩ thế này:
- Ừ thì ở lại sẽ ổn về visa, giấy tờ rồi có thu nhập ổn định. Nhưng mình đi làm là đang bán thời gian chứ không bán “thân”, bán “linh hồn”. Chưa kể việc mình không cho phép ai chà đạt lên công sức lao động và hạ thấp giá trị bản thân.
- Mình còn trẻ, mình có kinh nghiệm, có kiến thức thì chắc chắn sẽ tìm được nơi khác phù hợp và được trân trọng hơn.
- Mình đã từng vượt qua nhiều chuyện còn khó khăn hơn nữa thì cái này nhằm nhò gì.
- Tương lai là thứ không ai biết trước được, nhưng mình biết nếu cứ làm mãi 1 việc cũ thì không thể mong chờ một kết quả mới xảy ra.
Và thế là đệ đơn nghỉ việc với một sự thanh thản không thể diễn tả thành lời. Những tháng cuối cùng khá là căng thẳng vì ở Đức giấy tờ, hồ sơ rất rất nhiều và thủ tục lằng nhằng. Rồi một dự án mình đã và đang dành trọn vẹn tâm huyết suýt đổ bề vì người làm hoặc bỏ giữa chừng, hoặc làm không đến nơi đến chốn, hoặc là quay ra đổ lỗi cho mình (Uầy!). Anh bạn thân mình ngày xưa có nó “Thằng làm lead là thằng đi rửa đít cho cả team”, và giờ mình học được điều ấy một cách rất sâu sắc thông qua dự án này. Mình đã cân team, làm việc 12 tiếng liên tục và thức nhiều đêm để giải quyết các vấn đề xảy ra, và cuối cùng dự án kết thúc tốt đẹp. Tuy rằng nó chưa được như bản thân mong muốn nhưng mình tin rằng nó đã thực sự mang lại giá trị lớn cho cộng đồng.

Một tháng cuối cùng trước khi nghỉ việc và 1 tháng không có việc làm “chính thức” là khoảng thời gian rất rất căng thẳng. Ấy là chưa kể chuyện chuyển nhà, 5 lần 7 lượt người ta tới xem, ưng nhà, chốt đơn xong đến lúc ký hợp đồng thì lại quay ngoắt 180 độ bảo là không thích nữa. Ơ kìa mọi người?!? Mỗi lần như vậy là mất thêm 2 tuần nữa để mở đơn cho người mới đến xem, để đổi hợp đồng, để đi 40km về lại nhà cũ chỉ để cho người tới xem nhà. Dù là năm nay mình được cuộc đời cho ăn hơi nhiều ớt, rất cay nhưng nhìn lại thì mình cảm thấy không hề tiếc một giây phút nào trôi qua và mình đã thu được rất nhiều bài học giá trị. Về công việc thì gần đến ngày lên sở ngoại kiều xin visa, mình đã được nhận vào một công ty tốt với công việc mình yêu thích. Lương netto của công ty mới còn nhiều hơn brutto của công ty (hiểu đơn giản là lương sau khi đã trừ 40% thuế của cty mới còn nhiều hơn lương trước thuế của cty đã nghỉ). Mọi người bảo “chuyển ngành khó lắm”, cùng lắm chỉ được nhận vị trí như sinh viên mới ra trường thôi. Nhưng không, tôi đã được nhận vào vị trí middle-senior (tương đương 3-5 năm kinh nghiệm) các bạn nhé! Phải nói là vui mừng khôn siết, thấy tự hào vì bản thân đã DÁM bỏ việc 😀
Chung quy lại năm nay có mấy điều mình học được như thế này:
- May là stress đến mức vào viện để biết rằng sức khoẻ tinh thần quan trọng đến mức nào. Thật sự tâm trí và cơ thể có một sợi dây gắn kết vô hình nhưng vô cùng bền chặt.
- May là có ốm để có những khoảng lặng mà lắng nghe, chăm sóc bản thân và tự hỏi điều gì làm mình hạnh phúc.
- May mà những người làm cùng đối xử tệ để mình biết cống hiến hết mình và chịu trách nhiệm tới cùng cho dự án mình tâm huyết. Và mình cũng rút kinh nghiệm sâu sắc để lần sau chọn mặt gửi vàng.
- May mà gia đình nghèo để mình biết đồng tiền làm ra khó, và học cách chi tiêu hiệu quả, khoa học.
- May mà công ty chèn ép để mình biết dừng lại và theo đuổi ước mơ của riêng mình.
- May mà hiện tại phũ phàng để mình biết đặt niềm tin vào tương lai và từng bước tự xây dựng cuộc sống mà mình mong muốn.
- May mà mình có những cảm xúc buồn, đau khổ, phẫn nộ, tức giận để mình biết được bản thân muốn hay không muốn gì.
- Và may là mình được rèn luyện để vượt qua khó khăn nên sau mỗi thử thách mình thấy mạnh mẽ và trân trọng những “trải nghiệm” đó.
Năm hết Tết đến, không mong gì hơn ngoài một năm mới bình an, yêu thương, sức khoẻ và đủ đầy cho mình và cho cả những người xung quanh. Chúc mừng năm mới 2022!

Chúc chị luôn mạnh mẽ và vui vẻ. Em cũng vô cùng xin lỗi và tiếc khi không thể cùng đồng hành với project. Hy vọng sang năm mới chị sẽ có thêm nhiều thành công hơn ạ