Xin chào mọi người,
Cảm ơn mọi người đã quan tâm và nhắn tin hỏi thăm sau bài post về việc bị layoff của mình. Chỉ khoảng 1-2 tuần sau khi đăng bài viết, mình đã nhận được offer về công việc mới. Mình sẽ đảm nhận vị trí Learning Design Experience Expert (tạm dịch là chuyên gia về thiết kế các chương trình học và phát triển cho nhân viên) tại Metro (một trong những siêu thị bán sỉ lớn nhất trên toàn thế giới). Khi nhận được công việc mới, thật sự trong lòng mình cảm thấy khá nặng nề và nhiều cảm xúc lẫn lộn. Cho đến thời điểm hôm nay, đặt bút xuống viết blog này mình vẫn chưa ăn mừng cho sự “thành công” này.

Mình lo về một sự bắt đầu mới tại một thành phố mới. Nhận việc ở Metro, sẽ đồng nghĩa với chuyện là mình phải chuyển nhà đến Düsseldorf, một nơi cách chỗ ở hiện tại của mình khoảng 700km. Có thể bạn không tin nhưng tính từ khi sinh ra đến giờ thì đây là lần thứ chuyển nhà thứ 18 của mình. Dòng đời xô đẩy, mình toàn chuyển nhà thuê hoặc đi ở nhờ chứ không phải là giàu quá có nhà mới đâu, nên nói đúng hơn là mình chuyển chỗ ở. Bản thân đã từng chuyển thành phố, chuyển quốc gia, thậm chí là chuyển sang cả một châu lục mới. Đáng nhẽ mình nên cảm thấy bình thường với lần thứ 18 này. Nhưng không, mình có cảm giác rất buồn và mệt mỏi vì nghĩ đến cảnh mình sẽ lại phải đóng gói đồ đạc và đi thật xa, đi chưa biết ngày quay trở lại. Căn nhà hiện tại mình mới chuyển vào đầu năm nay và đã tự hứa với bản thân rằng sẽ ở đây ít nhất là năm năm. Vì là nhà chuyển vào phải tự trang bị mọi thứ, tự mua sắm, tự lắp đặt đồ nội thất và bếp, rồi tự chỉnh sửa từng ngóc ngách một. Phải mất tới 2 – 3 tháng mọi thứ mới dần ổn định và mình vừa có thời gian hồi sức được một chút và cảm thấy yêu căn nhà mới thì… tin sa thải hàng loạt ập đến. Chật vật tìm việc và chỉ sau 05 tháng ở nhà mới, mình đã phải lên kế hoạch chuyển đi trong vòng 1 tháng tới. Tự cảm thấy ông trời luôn có cách để thử thách sức chịu đựng và khả năng kiên cường của mình. Hôm qua có nghe 1 podcast, bạn khách mời nói là nếu mà cảm thấy ai đó không thể chịu nổi hay không có khả năng vượt qua thì chắc là ông trời sẽ không đưa biến cố đến. Wow, tham chiếu câu nói đó với cuộc sống của mình thì có lẽ bậc bề trên nghĩ mình phi thường và đã được thui rèn để bước qua lửa. Bản thân không biết rõ miếng sắt của mình mài đến khi nào mới thành kim, nhưng mình thấy là cho dù có chật vật, có khóc lóc đến đâu thì rồi mọi chuyện cũng sẽ qua theo cách riêng của nó. Chỉ mong rằng lần thứ 18 này sẽ là lâu dài và chắc chắn tại chuyển tới chuyển lui thấy mệt quá rồi.

Mình lo về mối quan hệ của mình khi mỗi đứa ở một đầu của tổ quốc. Có lẽ vì nỗi lo này lớn quá nên lấn át hết cả năng lượng vui vẻ và hào hứng khi có công việc mới. Trái ngược hẳn với sự dịch chuyển không có điểm dừng của mình là… cuộc sống gói gọn trong bán kính 70 km tính từ nơi được sinh ra của anh người yêu. Anh ta gọi là mất ăn mất ngủ, suy nghĩ hao mòn về việc chuyển tới một thành phố khác không có gia đình, không có bạn bè xung quanh, rồi nếu mà có con thì sẽ vất vả lắm vì xa ông ba. Ôi chu choa, làm như mọi người trên thế giới đều chỉ có thể sống được nếu ở gần gia đình và bạn bè ấy. Mình hiểu được rằng đây sẽ là một bước tiến lớn trong suốt bao nhiêu năm qua của anh. Nhưng suy đi tính lại mình thấy rằng, cách 1 nửa vòng trái đất, mình tới Đức và gây dựng mọi thứ từ con số 0, văn hoá, cuộc sống, ngôn ngữ đến đồ ăn đều khác lạ mà mình vẫn sống được thì hà cớ làm sao người bản địa lại phải trút bỏ mọi năng lượng tiêu cực lên bản thân mình – một người ngoại quốc đang học dần cách thích nghi với quê hương của anh. Có nhiều đêm mình cũng nghĩ liệu rằng đến khi có tất cả: tiền bạc, sự nghiệp, tự do thì chúng mình liệu còn có nhau? Bản thân mình đã quyết đi nên để cho anh thời gian suy nghĩ, nếu như anh chọn một cuộc sống thoải mái với tất cả những thứ thân quen từ xưa đến nay và không chấp nhận hy sinh bất kỳ điều gì thì… cuộc sống đó rất tiếc là sẽ không có em. Mình luôn tự nhủ với bản thân: là một người nước ngoài mình cần phải tự chủ đề mặt tài chính, có một sự nghiệp vững chắc và cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống cá nhân nếu không thì mình sẽ rất đau khổ và chênh vênh ở nước ngoài.

Mình lo về một tương lai với những mảng màu không rõ ràng. Chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là mẹ sẽ qua Đức thăm mình, lên kế hoạch 2 bên gia đình gặp nhau rồi đi du lịch Châu Âu với niềm hy vọng của mẹ về một tương lai “ổn định” cho con gái. Thành thật mà nói, ổn định là một thứ quá xa xỉ với bản thân từ trước đến giờ. Thời điểm mẹ sang mình sẽ phải quay về Berlin vài tuần sau đó lại quay về Düsseldorf để làm việc, mình cũng chưa biết là liệu rằng mình có còn có mối quan hệ để 2 nhà gặp nhau hay không, liệu rằng còn có nhà để ở hay không và liệu rằng chuyến đi có làm mẹ thấy thất vọng? Bản thân mình nỗ lực rất nhiều trong suốt bao nhiêu năm qua để có thể mời mẹ qua chơi một chuyến, nhưng gần đến ngày bay rồi mà mình thấy hoang mang quá. Gần 1 năm rưỡi vừa qua thực sự là khoảng thời gian khủng hoảng của mình khi đồng loạt các công ty sa thải, cắt giảm nhân sự và cả 2 công ty mình làm đều chỉ 06 tháng, điều ấy đồng nghĩa với việc trong vòng 06 tháng tới nếu mình không có công việc ổn định sẽ không có visa để ở lại Đức. Mọi thành quả liệu có đổ xuống sông xuống biển?
Cá nhân mình thấy trong chuyện việc làm lần này, cảm giác phải rời bỏ là thứ khiến mình buồn và băn khoăn nhất. Và cũng có lẽ vì những năng lượng tiêu cực từ anh bạn trai mà mình càng trở nên khó đồng thuận với những cảm xúc bên trong mình. Kỳ thực mà nói, mình đã ký xong hợp đồng nhà và hợp đồng làm việc, giờ chỉ chờ tới ngày là một hành trình mới sẽ chính thức bắt đầu. Nếu tạm gác chuyện anh bạn trai qua 1 bên và phó mặc cho tương lai chắc chắc mình sẽ mỉm cười bước đi như chính những cách mà mình đã làm từ trước tới giờ.

Bài viết này có lẽ khá lan man và không có tích cực như những bài viết khác của mình, nhưng thật tâm mình cần nói, cần viết ra để năng lượng được giải toả, để tâm trí nhẹ nhàng và bình an hơn. Tương lai có lẽ là thứ khó biết trước được nhưng hiện tại điều mình có thể làm đó chính là tin tưởng vào bản thân và những thứ tốt đẹp sắp xảy đến. Mình vẫn mặc định rằng thái độ sống là thứ quyết định sự thành công và hạnh phúc. Mình ra vườn nhổ vài đám cỏ dại để cây mọc xanh tốt hơn, ra vườn để cảm nhận cái nóng bức của ánh nắng mặt trời và ra vườn để thấy rằng mình vẫn đang có rất nhiều và rất đủ.